Cơ Hàn lúc này phải nói là thở phào nhẹ nhõm, vô cùng nhẹ nhõm.
May quá… tiểu sư tôn không có làm sao… nếu không… hắn điên lên mất.
Lăng Viên tay run run ôm chặt lấy con trai mình, hắn bế Lăng Hiên trên tay, đi tới bên quan tài máu kia.
Lăng Hiên nhìn khoảng cách càng lúc càng gần, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tim như thắt lại.
Anh hai của cậu bé, chịu nhiều nỗi đau như vậy… trong khi đó, Lăng Hiên lại lành lặn không hề hấn gì.
Cậu bé ghét bản thân mình vì đã không thể chịu thay anh hai, không thể thay thế anh hai mình.
Lăng Viên đi đến trước quan tài, đối diện với thân xác đã lạnh khô từ khi nào.
Hắn cắn chặt răng, đặt Lăng Hiên xuống ngay bên chân, sau đó tay run run mà cởi trói cho con trai trưởng của mình.
Nhìn thảm cảnh của con trai mình, hắn thật hận bản thân mình quá chủ quan, vậy mà lại dám đánh chủ ý lên con trai của hắn.
Hắn hận bản thân mình không bảo vệ được con trai, khiến chúng nó rơi vào tình cảnh như vậy.
Hận bản thân mình quá chậm chạp, mãi mới tìm được đến chỗ này.
Nếu nhanh hơn một chút, nếu nhanh hơn một chút thì đã không phải nhìn thấy cảnh này rồi.
Ôm thân thể lạnh cứng, tàn tạ, bê bết máu của Lăng Duẫn.
Lăng Viên lần đầu tiên rơi nước mắt.
Phải… là lần đầu tiên rơi nước mắt.
Hắn là một người lạnh lùng, là một ma vương, là một người không ai dám chọc đến, là người chỉ cần nghe đến tên đã khϊếp sợ cực kì.
Vậy mà bây giờ hăn… lần đầu tiên rơi nước mắt.
Lăng Viên ôm chặt cứng con trai mình, quỳ xuống vũng máu, không ngừng nức nở từng tiếng trong cổ họng.
Hân đưa tay vuốt ve gương mặt trắng bợt của con trai mình, cánh môi xinh đẹp đã bị may lại trông càng đáng sợ hơn.
Lăng Viên bây giờ mới chịu mở miệng.
- Duẫn nhi…Duẫn nhi của ba… con mở mắt ra nhìn ba đi… Duẫn nhi à…
- Con tỉnh lại nhìn ba đi mà… nhìn ba đi mà… nhìn em trai con nữa… con đừng làm ba sợ được không… Duẫn nhi…
- Ba không ép con học nữa đâu… không ép con tập luyện nữa đâu… con mở mắt ra đi… nói một tiếng thôi cũng được mà…
- Tỉnh lại chúng ta cùng về nhà… mẹ con còn đang đợi mà… mọi người còn đang đợi mà… Duẫn nhi à…
Lăng Viên lần đầu nói nhiều, nhưng mỗi tiếng nói ra đều nghẹn ngào, hắn hết hôn trán rồi lại hôn má cậu bé hòng gọi cậu bé dậy.
Nhưng cậu bé vẫn chỉ một mực im lặng, không mở mắt, không đáp lại mặc kệ ba mình có gọi thế nào.
Lăng Viên vùi mặt mình vào cổ cậu bé, cả người run rẩy, thi thoảng vẫn còn khóc nấc lên vài cái.
Sau đó cảm nhận được cái gì chạm vào, hắn ngẩng mặt thấy đối diện là con trai nhỏ của mình gương mặt hốc hác xanh xao đang nước mắt ròng ròng không khác gì ba nó.
Hai ba con nhìn nhau… khóc.
Lăng Viên vơ luôn Lăng Hiên vào lòng, ôm cả hai đứa con trai.
Những thuộc hạ đằng sau lần lượt quỳ xuống, dáng vẻ nghiêm trang nhưng mang nét u buồn thấy rõ.
Họ quỳ tiễn biệt cậu chủ nhỏ của họ, cậu chủ nhỏ khả ái của họ sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa rồi.
Không ai nói gì, cũng chả ai dám nói gì.
Chỉ tĩnh lặng mà quỳ ở đó đợi người kia có hành động.
Sau một lúc, rốt cuộc Lăng Viên cũng chịu động đậy, hắn đứng dậy, trên tay ôm hai đứa bé nằm ngủ im lìm trong lòng.
Một là ngủ vĩnh viễn, một là vì quá yếu mà ngất đi.
Hắn không thể để đứa con duy nhất tại mình mà ra đi được, đành phải quay về biệt thự.
Cơ Hàn cho dù có muốn nhúng tay cũng chả nhúng tay được, đành phải ngậm ngùi bay đi theo.
Hắn từ lúc đầu đã để ý đến dung mạo của người được gọi là ba này… hắn cũng chẳng bất ngờ khi người đó lại có dung mạo giống y đúc sư tôn mình hiện tại.
Cha con mà… đương nhiên phải giống.
Giống đến mức mà khi vừa nhìn thấy, hắn lại cứ tưởng là sư tôn của mình.
Cơ mà cho dù có giống thì người này cũng trưởng thành hơn, nghiêm nghị hơn, lạnh lùng hơn sư tôn của hắn nhiều.
Giờ thì… không biết mẹ của y sẽ có dung mạo ra sao đây.
Chắc cũng phải rất đẹp nên mới có thể tạo ra được hai đứa con khả ái như vậy.
Đừng hỏi tại sao bây giờ hắn mới thấy được dung mạo của hai người này, đơn giản vì quá khứ trươca chỉ xoay quanh hai anh em, cùng với mấy người.
Người được coi là ba mẹ này thì chỉ được nhắc đến chứ chưa xuất hiện lần nào.
Có lẽ đây là quá khứ ám ảnh nhất đối với Lăng Hiên, và người như ánh sáng xuất hiện ngay lúc nguy cấp nhất chính là Lăng Viên nên mới có thể thấy rõ dung mạo như vậy.
Mặc dù những người khác hắn cũng nhìn thấy như bình thường, nhưng gương mặt lại có chút mơ hồ không rõ ràng.
Cũng dể hiểu thôi, quá khứ của một đứa bé, có thể nhớ được ai ra ai là đã may lắm rồi.
Về đến biệt thự, Lăng phu nhân đã lo lắng mà chạy ra đón, cô rất vui mừng vì chồng mình đã đưa con trai về.
Đang vui mừng thì đột nhiên nhìn thấy mặt ai cũng đau buồn hiếm lạ, ngay cả chồng mình cũng có vẻ mặt đau thương trước nay chưa từng có.
Đột nhiên cô cảm thấy lồng ngực mình như có ai đánh vào một cái, cô cảm nhận được đã có chuyện gì đó xảy ra.
Lăng Viên đi đến trước người cô, trên tay vẫn ôm hai đứa bé.
Sau đó đột nhiên thốt lên một câu khiến Lăng phu nhân không thể nào tin được.
- Mất rồi !
- Cái gì ???
- Duẫn nhi… không còn nữa rồi !
Lăng phu nhân trấn động, đứng thừ người ra.
Cô không thể tin được những gì mà chồng mình vừa nói.
Lăng phu nhân nhanh tay mở chiếc áo choàng đang chùm lấy hai cơ thể bé nhỏ.
Khi nhìn thấy, cô kinh hãi đến nỗi không nói nên lời, lập tức ngất ngay tại chỗ.
- Người đâu… đưa phu nhân lên phòng, chuẩn bị một cỗ quan tài.
Không được phép làm kinh động đến bên ngoài.
Chuyện đại thiếu gia của Lăng gia mất, chỉ những người trong căn biệt thực này được biết, nến dám truyền ra ngoài nửa lời, lập tức chặt khúc vứt cho chó ăn.
Hạ một mệnh lệnh chết với đám người, hắn như một cỗ u linh, sát khí tỏa ra nồng nặc đi vào trong nhà.
Việc đầu tiên hân vẫn không quên gọi bác sĩ đến xem cho con trai nhỏ của mình.
Còn Lăng Duẫn, Lăng Viên sẽ đích thân tắm rửa thay quần áo cho cậu bé.
Hắn đặt Lăng Duẫn lên một chiếc giường nhỏ, bên cạnh là một đám người hầu bưng nước bưng quần áo.
Ai cũng rưng rưng nước mắt nhưng không dám khóc thành tiếng, nếu không nhất định sẽ bị ông chủ vứt cho chó ăn.
Lăng Viên ngồi lau từng vết máu đã đông cứng lại trên người cậu bé, cơ thể Lăng Duẫn chi chít lỗ như tổ ong, máu thấm đẫm như người bị lột một tầng da.
Hân làm rata nhẹ nhàng, như sợ cậu bé sẽ rất đau.
Hân cũng biết đứa bé này sợ đau, chính hắn là người huấn luyện cậu bé thì làm sao mà không biết được.
Nhìn từng vết máu, từng vết máu được lau đi, lộ ra những lỗ máu chi chít chi chít như tổ ong, những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, ai cũng nghiến răng ken két, tay kịch liệt bấu chặt vào thứ mình đang cầm, gân xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ.
Đứa bé mới