Lúc đầu còn muốn giữ lại cái vẻ ngây thơ của hắn, nhưng bây giờ Thất Sát đã không muốn giữ lại, mà muốn phá hủy thì đúng hơn.
Đúng, y muốn phá hủy đi sự ngây thơ trong trắng của thiếu niên này.
Nếu đã đi lạc vào đây thì không thể sống với dáng vẻ như vậy được.
Nếu đã vào đây rồi thì… ở lại luôn đi.
Đừng có trở về nữa.
Lăng Nam Vẫn ngây thơ không biết rằng tình mình sắp trở thành mục tiêu của ai đó.
Thất Sát nhếch mép cười cười.
- Nhóc con, ngươi có thể đỡ ta đứng dậy được không ?
Lăng Thịnh Nam lúng túng gật gật đầu, sau đó đỡ y dậy.
Khi ngồi thì chả thấy thế nào, nhưng khi đỡ y đứng dậy thì hắn mới thấy mình thấp hơn y một cái đầu.
Ôi, hắn mới chỉ là thiếu niên 15 16 tuổi thôi, vẫn còn chưa phát dục.
- Ta nên đưa ngươi đi đâu ?
Thất Sát nhìn về một phía, sau đó dùng tay chỉ chỉ.
- Ngươi đi theo thung lũng này, ra ngoài thì rẽ trái rồi đi thẳng, sau đó rẽ phải đi thẳng, lại rẽ phải đi thẳng cho đến khi đến một tòa thành.
Nhà ta ở trong đó.
Lăng Thịnh Nam lâng lâng, cố gắng nhớ kĩ rồi rìu người cao hơn mình một cái đầu từng bước từng bước đi về phía trước.
Thất Sát đang tu luyện thì bị phản phệ, vì không muốn cho mấy lão cáo già cứ nhăm nhe vương vị của mình biết nên mới phải chạy ra đây.
Bây giờ tu vi của y đã khôi phục được một chút, khi trở về vẫn có thể qua mặt được bọn chúng.
Y chỉ muốn dụ con mồi này vào tròng thôi.
Thiếu niên lang đẹp như vậy, rất phù hợp làm lô đỉnh.
Y từ trước đến giờ vẫn chưa nhìn trúng nam nhân nào đâu.
Mặc dù trong điện của y có rất nhiều nam nhân đẹp, nhưng bọn chúng không có khí chất bằng thiếu niên này.
Vừa sạch sẽ, vừa đẹp, lại vừa ngây thơ.
Đúng gu thẩm mĩ của y luôn.
Nuôi lớn hơn một tý, chắc chắn khi ‘‘ăn’’ sẽ rất ngon miệng.
Mải nuốt nước bọt trong cổ họng, đến khi thiếu niên dừng lại y mới thắc mắc mà ngẩng đầu lên.
Quái ? Đây là chỗ nào ?
Hai người đang đứng trước một vực thẳm.
Thất Sát cả người run run.
Không thể tin được cái thiếu nên bên cạnh mình.
- Đây là đâu ?
- Ta… ta không biết ! Ta cứ đi, sau đó đến chỗ này.
Lăng Thịnh Nam đỏ mặt tía tai, hắn biết mình có bệnh mù đường.
Nhưng mà hắn đúng là đã đi theo chỉ dẫn của y rồi cơ mà.
Sao vẫn bị lạc vậy ?
- Quay lại !
Thất Sát đã có chút nổi nóng.
Y phải dám sát hắn kĩ càng mới được.
Lần này được y chỉ đường cho mà hắn vẫn còn đi nhầm mấy lần, Thất Sát có chút cạn lời.
Cứ lòng vòng lèo vèo như vậy bao giờ mới về đến thành trì của y hả ?
Không bị phản phệ chết thì cũng bị thiếu niên này chọc tức chết.
Cuối cùng gần 3 canh giờ, hai người mới đứng trước một cổng thành nguy nga tráng lệ.
Lính canh ở hai bên định chặn người lại nhưng nhìn thấy ánh mắt của người phái sau, đành cứng ngắc dừng lại động tác rồi nhường đường.
Sau khi hai người đi qua thì đám lính mới túm tụm lại nói chuyện.
- Ma tôn lại lừa được ai về vậy ?
- Không biết, chưa thấy thiếu niên này bao giờ ?
- Thiếu niên này đúng là số khổ, bị lừa mà cũng không biết.
- Ma tôn đúng là, nhiều nam nhân như vậy rồi mà lại còn tìm về một thằng nhóc.
Khẩu vị đổi rồi sao ? Thích một mầm non trong sáng hả ?
- …
Lăng Thịnh Nam không hay biết mình bị lừa vẫn dìu dắt nam nhân đi trên phố.
Khác với sự hoang vắng thiếu sức sống bên ngoài, bên trong lại vô cùng náo nhiệt.
Nhà này sát nhà nọ, đình đài lầu các nguy nga tráng lệ.
Người đi người lại tấp nập, quầy bán hàng kín hai bên lề đường không thiếu một món hàng nào.
Vào tới đây Thất Sát không để cho Lăng Thịnh Nam dìu nữa mà tự đi.
Dù sao thì y vẫn còn phải có tôn nghiêm của một ma tôn.
- Đây rốt cuộc là đâu vậy ?
Lăng Thịnh Nam thấy nơi này thật lạ.
Rốt cuộc bây giờ mới chịu hỏi ra miệng.
- Ma giới !
- Cái gì ?
Lăng Thịnh Nam nghe xong thì kinh ngạc cực kì.
Sao sao sao… sao hắn lại có thể lạc vào Ma giới thế này ?
Đến bây giờ hắn vẫn còn ngây ngốc.
Nghĩ lại mình đúng là ngốc thật, một nơi khỉ ho cò gáy, cây không thèm mọc, chim không thèm ỵ này ngoài Ma giới ra thì còn nơi nào nữa a.
Nghe nói người ở Ma giới rất đáng sợ gϊếŧ người như ngóe.
Nhất là hai người đứng đầu Ma giới cái quản hai phương.
Lăng Thịnh Nam còn nghe được rất nhiều rất nhiều việc ác mà Ma giới đã gây ra cho nhân loại.
Nhưng chính bản thân mình chưa từng nhìn thấy nên không dám tin.
Thất Sát nhìn thấy một tia hoang mang cùng sợ hãi lướt qua ánh mắt của thiếu niên thì cười thầm.
Rốt cuộc cùng biết mình đi vào hang cọp rồi à, bây giờ có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.
- Ngươi sợ ma tộc à ?
Đột nhiên bị hỏi làm Lăng ThịnhbNam có hơi giật mình.
- Ta … ta có chút sợ !
- Thế ngươi có ghét ma tộc không ?
Thất Sát cũng chỉ hỏi chơi chơi.
Ai mà chả ghét ma tộc bọn họ chứ, làm gì có ai ngoại lệ đâu.
Nhưng trái với ý nghĩ của y, Lăng Thịnh Nam lại trả lời ngược lại.
- Ta không ghét ! Ma tộc chưa từng làm hại đến ta, ta làm sao phải ghét !
Cha ta từng nói, người có tốt có xấu, ma tộc cũng vậy ! Người phân thiện - ác, chính - tà.
Nhưng đâu là thiện, đâu là ác, đâu là chính, đâu là tà.
Đó là do mỗi người nhìn nhận.
- Có rất nhiều tiên môn tự nhận mình là chính, là thiện.
Nhưng hành động của họ thì khác gì tà ma ngoại đạo đâu.
Thất Sát không ngờ một thằng nhóc mới có tí tuổi mà đã có thể nhận thức được nhiều như vậy.
Làm một lão già như y cũng phải nhìn bằng một con mắt khác.
- Này, nhà ngươi ở đâu thế ?
Lăng Thịnh Nam hỏi.
- Nhà ta à… sắp tới rồi !
Sau đó Thất Sát lại hỏi ngược lại.
- Thế còn nhà ngươi ở đâu nha, sao lại đi lạc vào Ma giới thế này ?
- Ta à… ta bây giờ không còn nhà nữa rồi ! Vốn dĩ muốn đến môn phái nào đó bái sư học nghệ nhưng mà ai mà ngờ ma xui quỷ khiến lại đi lạc vào đây.
Lăng Thịnh Nam rũ mắt, Thất Sát thoáng nhìn thấy một tia đau buồn trong mắt hắn rồi sau đó biến mất ngay lập tức.
A… một đứa bé đáng thương a.
Thì ra là không còn cha mẹ nữa.
Một đứa bé có nhận thức cao như vậy tuyệt đối không thể để rơi vào tay bọn mặt người dạ thú kia được.
Thất Sát cười gian sảo
- Nếu ngươi không ghét ma yoocj, thế có nguyện ý ở lại đây không.
Ở đây ngươi cũng có thể tu tiên như bình thường, không ai ép ngươi tu ma đâu.
- Tu tiên ? Ở nơi này thì lấy đâu ra linh khí mà tu luyện ?
Ở Ma giới thì phải tu ma chứ, với lại hắn cũng phải rời khỏi đây để đi điều tra một số thứ.
Thất Sát lắc lắc đầu.
Y sẽ không để hắn đi dễ dàng thế đâu.
Con mồi ngon như vậy, không ăn được đúng là phí.
- Tới rồi ! Đây là nhà ta !
Lăng Thịnh Nam đi theo sau Thất Sát, hắn đi theo y vào trong một cánh cổng rất lớn, lính gác đứng canh rất nhiều.
Khi vừa tới thì lính gác đồng loạt quỳ xuống làm Lăng Thịnh Nam giật mình.
- Bái kiến ma tôn !
Lăng Thịnh Nam không thể tin được, người đứng bên cạn mình vậy mà