Thất Sát ngồi lắt léo trên người Lăng Thịnh Nam bắt đầu cởi y phục của hai người.
- Ngươi… ngươi… đang làm cái gì ?
Lăng Thịnh Nam hốt hoảng muốn thoát ra, lấy tay níu y phục ở ngực lại không cho y toại nguyện.
Nhưng sức lực của y lớn, hắn không tài nào thoát ra được, thậm chí áo bị giằng co đến nỗi nát thành từng mảnh vải.
- Làm cái gì… đương nhiên là việc mà nam sủng phải làm rồi ! Yên tâm, hài tử nhà ngươi chưa có kinh nghiệm thì để bổn tọa dạy cho, làm nhiều lần chắc chắn tay nghề sẽ được nâng cao.
Cái… cái gì ? Làm… làm nhiều lần…???
Lăng Thịnh Nam mặt đỏ như gấc chín, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Thất Sát dùng ngón trỏ vuốt ve cơ ngực non nớt nhưng lại săn chắc kia, híp mắt.
- Chậc chậc chậc… không ngờ thân hình lại hoàn mĩ như vậy, thật đẹp !
- Ân…’’ tiểu đệ đệ ‘’ cũng khá lớn, ta rất nghi ngờ không biết có phải ngươi vẫn còn là tiểu hài tử không.
Thất Sát thổi khí vào tai Lăng Thịnh Nam, nhìn thấy tai hắn đỏ lên, không nhịn được mà gặm gặm cắn cắn.
Trong khi đó tay không ngừng vuốt ve cơ thể hắn.
- Ngươi… vô… vô liêm sỉ…
Trước những câu nói không đúng đắn của y, hắn không biết phản ứng thế nào.
Vốn dĩ vốn từ của hắn rất nghèo, làm sao địch lại được ma tôn cứ luôn phiên miệng này chứ.
- Ưm… đừng… đừng sờ chỗ đó… ưm…
Thất Sát cúi xuống ngậm lấy miệng hắn, ngăn không cho hắn nói gì.
Tay thì… không ngừng vuốt ve ‘’ tiểu đệ đệ ‘’ của hắn, làm hắn cứ như vậy mà cứng rồi.
Lăng Thịnh Nam mồ hôi chảy đầm đìa, mắt rưng rưng ánh nước như thiếu nữ nhà lành bị hái hoa tặc lăng nhục.
Hắn tưởng cúc hoa của mình sắp xong đời rồi, nhưng không ngờ… y thế mà lại… vén quần lên… ngồi xuống…
Lăng Thịnh Nam : “…”
Lăng Thịnh Nam : " !!! "
- Aaa… ha…
Thất Sát vì đau mà rêи ɾỉ lên một tiếng, y bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi chảy từ thái dương xuống làm từng sợi tóc bạc dính sát vào má y.
Lăng Thịnh Nam thừa nhận, từ nhỏ đến lớn chưa từng rung động trước một thứ gì, trước một người nào.
Cũng chưa từng biết cái gì là đẹp, cái gì là xấu.
Những thứ trong mắt hắn đều bình thường như nhau.
Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy y lần đầu tiên, hắn đã biết cái gì là đẹp.
Hiện tại cũng vậy, y ngồi trên người hắn, tóc buông xõa, cơ thể không một mảnh vải trắng nõn mịn màng không ngừng nhấp nhổm lên xuống.
Ngoại trừ gia đình, hắn lần đầu tiên muốn nắm giữ một thứ, muốn chiếm giữ một người của riêng mình.
Ma tôn thì sao, ma tôn không phải cũng đang cùng hắn thân mật à.
Dù sao cũng là người lần đầu khai trai, không hưởng thì phí.
Cha từng dạy hắn, chỉ cần có lợi cho mình thì không cần gì phải tránh né cả.
Cái gì đến thì cứ đến, cứ chấp nhận vô điều kiện.
Cho đến khi nào không còn lợi dụng được nữa thì… thôi.
Y đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, câu nhân như vậy… làm sao hắn chịu được đây.
Từng tiếng thở dốc hòa trộn cùng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Hắn nhìn thấy sự đau đớn trên gương kia chứ không phải sự suиɠ sướиɠ vốn có.
Lăng Thịnh Nam cắn răng, không cam chịu nằm dưới.
Hắn nắm lấy eo của y, đột ngột trở người làm y quay cuồng một lúc.
- Nếu ma tôn đại nhân đã ưu ái ta như vậy, thì ta phải hết lòng thỏa mãn người mới được.
…
Hôm sau, lần đầu tiên ma tôn đứng đầu phương Bắc không rời nổi giường.
Thất Sát mặc dù không phải lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng lại là lần đầu tiên thảm nhất.
Y hối hận rồi, y không nên coi thường hài tử, đặc biệt là nam tử chưa khai trai.
Lúc trước làm gì có ai dám như hắn, y bảo bọn chúng nằm thì bọn chúng nằm, chưa bao giờ y phải chịu nỗi nhục nằm dưới cả.
Thế mà hắn lại… nhân lúc y không có sức phản kháng