Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 127


trước sau



Trong Thực Ngư điện
Thất Sát đang nằm thườn thượt ở giường xem tấu chương, mấy quận tấu chương vứt khắp giường, quận mở quận đóng, trên tay y còn cầm một quận đang vừa đọc vừa dùng bút phê.
Cảnh đẹp ý vui, nhất là khi Lăng Thịnh Nam đã nhìn thấy.
Trong lòng hắn mang tâm sự, không biết thế nào lại đi tới đây.

Bây giờ hắn muốn vào điện của người này cũng không ai ngăn cản, người này cũng không quản được hắn.
Vốn cứ nghĩ y người đầy tội nghiệp, máu dính đầy tay, không có chuyện xấu nào chưa từng làm.

Vậy mà hôm nay khi nghe được bí mật động trời kia, hắn cảm thấy mình thật quá ngu dốt.
Ở cạnh y 3 năm, vậy mà lại không hiểu thể hiểu được y.

Nhưng trong 3 năm này, hắn chưa từng thấy y gây ra bất cứ tội nghiệp gì, đối xử với mọi người cũng khá tốt, chỉ có những lúc tức giận hay cục xúc, rất khó đoán.
Có những lúc, hắn nghe tin đồn ma chủ lại đồ sát một tòa thành, gϊếŧ rất nhiều người vô tội.

Khi đó, biểu cảm của y chỉ có cười lạnh.

Lúc đó hắn không hiểu vì sao, chỉ nghĩ y thật là độc ác, vậy mà gϊếŧ người vô tội, nụ cười đó của y có lẽ là khinh thường những kẻ yếu đuối.
Nhưng bây giờ xem ra, y là đang khinh bỉ lũ người chỉ biết vu oan giá họa, dám coi y là lá chắn mặc người sỉ vả.
Ha… nực cười thật.


Y vì sao lại không thanh minh cho chính mình mà lại để bọn chúng được nước lấn tới như vậy.

Y không phải là người quyền khuynh thiên hạ, nắm quyền sinh sát sao.

Bây giờ làm gì có ai có thể đánh bại được y, y mạnh như vậy, y chắc chắn biết những kẻ đó là ai, nhưng tại sao… tại sao y lại mặc kệ bọn chúng, tại sao lại không lôi cổ bọn chúng ra chịu tội.

Chỉ cần y nói ra, mọi chuyện đều sáng tỏ.
Nhưng mà Lăng Thịnh Nam quá ngây thơ rồi, cho dù Thất Sát chưa từng làm chuyện sai trái, thì chỉ với thân phận ma tôn của y đã khiến cho không một ai có thể tin tưởng y rồi.

Trong lòng mọi người vẫn luôn nghĩ y là kẻ ác, tự nhiên y đứng ra nói mình chưa từng gϊếŧ người, cũng chưa từng làm chuyện ác.

Ai tin ? Có mà như vậy lại càng kéo theo rất nhiều kẻ thù thì có.
- Ngươi sao vậy, sao đứng im như tượng thế ?
Thất Sát thấy hắn cứ đứng đừ ra đấy, không chịu sang phía y.

Nghi hoặc liền hỏi.
Lăng Thịnh Nam bây giờ mới thoát khỏi dòng trạng thái, nhìn y đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, bàn tay bên hông vô thức nắm chặt, run run một lúc sau đó thả lỏng, cất bước sang phía y.
Không sang thì thôi, nhưng khi Lăng Thịnh Nam sang đến nơi lại nhanh như chớp nhảy ‘’ vèo ‘’ lên giường, đem y đặt dưới thân.
Thất Sát kích động một lúc, không hiểu tên này hôm nay bị gì.
Y nhìn con người tuấn mĩ trước mắt, đúng là nhìn mãi nhìn mãi vẫn không chán.

Mặc dù có cảm giác như mình đang bị chiếm mất thế thượng phong, nhưng y lại chả để tâm chút nào.
Haiz… Đúng là nam nhân y nuôi có khác, lớn lên thực sự rất tuấn mĩ, là một mĩ nam có một không hai.
Hắn bây giờ đã 18 tuổi, tuy so với y thì vẫn là trẻ nhỏ, nhưng không ngờ lớn lên lại cao hơn y một cái đầu.

Nếu còn lớn thêm nữa, có phải y chỉ đến vai hắn không.
Ôi, nuôi hắn lớn để hắn ‘’ lớn ‘’ hơn mình, nghĩ thế nào cũng thấy không hay cho lắm.
Lăng Thịnh Nam vùi mặt vào cổ y, ngửi ngửi cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp.
Thất Sát đột nhiên bị phả hơi bóng vào cổ, cảm giác ngứa ngáy khó chịu đột nhiên nổi lên.
Tên này, thèm khát cơ thể ta đến phát điên rồi à.

Nhưng không phải hôm qua mới làm à, sao hôm nay lại muốn nữa thế ?
Thất Sát bực bội hừ hừ mấy tiếng, nhưng sau đó hắn không làm gì cả.

Ôm chặt y rồi vùi đầu vào ngực y, cọ cọ.

Như một chú mèo ủy ủy khuất khuất cầu được an ủi.
Thất Sát thấy hôm này tên này đúng là bị hâm, tự nhiên ủy khuất yếu đuối cho ai xem.

Nhưng mà vẫn quan tâm hỏi thử.
- Ngươi làm sao thế, hôm nay bị sao vậy ?
Lăng Thịnh Nam rầu rĩ đáp.

- Ta cảm thấy cơ thể không được ổn cho lắm !
Thất Sát kinh ngạc, muốn vùng dậy xem là hắn bị làm sao nhưng hắn quá nặng, lại đang ôm chặt y như bạch tuộc, gỡ thế nào cũng không.
- Ngươi dậy ta xem nào, sao đang yên đang lành lại thấy không khỏe !
Lăng Thịnh Nam vẫn duy trì tư thế, cố chấp không buông tay.
Sau một lúc dãy dụa không được, Thất Sát không biết làm thế nào đành nằm im lìm.
‘’ Hừ, ai bảo hắn là nam nhân của y, cũng chính là bị y sủng đến thành kiểu rồi mà, dám vô pháp vô thiên không xem y ra gì.’’
‘’ Nhưng mà nể tình ngươi đang bị bệnh, ta không chấp.

‘’
Thất Sát nghĩ như vậy trong lòng, đành mặc kệ bỏ qua sự ‘’ vô lễ ‘’ của hắn.
- A Diễm, ta hỏi ngươi vài câu được không ?
A Diễm lấy từ Thất Sát A Lạp Diễm, Lăng Thịnh Nam mỗi khi thân mật

hoặc chỉ có hai người thì lại gọi cái tên này.
Lúc đầu bị gọi như vậy khiến y rất nổi giận, nhưng mỗi lúc trên giường hắn cứ một câu A Diễm, hai câu A Diễm làm y nghe đến phát nhờn luôn.

Dần dần cũng quen với cái tên này.
- Hỏi đi !
Thất Sát không biết vì sao tên này bệnh mà vẫn không chịu ngủ.
- Ngươi… đã từng làm chuyện xấu chưa ?
Thất Sát đang hứng trí bừng bừng đột nhiên nghe đến đây thì cả người cứng đờ.
Im lặng một lúc lâu, mãi sau y mới chịu mở miệng.

Nhưng đáp lại hắn không phải câu nói mà lại là tiếng cười của y.

Y khúc khích cười như nghe được chuyện gì hài lắm.
- Ngươi hỏi thừa rồi, có chuyện xấu gì mà ta chưa từng làm.

Phóng hỏa, gϊếŧ người, cướp của, cưỡng bức dân nữa… nào có chuyện xấu gì mà ta chưa từng làm đâu.
Y nói như điều đương nhiên, thế mà ánh mắt lại không dám nhìn thẳng hắn, khi nãy khi hắn hỏi ra câu này thì cơ thể y cứng đờ lại, hắn đang ôm chặt y nên viết rất rõ.

Y đang nói dối.
- Ngươi không phải, ngươi không phải như vậy.

Nói thật cho ta biết đi… ngươi đã từng làm chuyện xấu chưa ?
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn y chân thành mà tha thiết, ủy khuất như sắp khóc tới nơi, chỉ mong y nói đúng sự thật cho hắn biết.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Thất Sát có điểm chột dạ.

Lòng mang ý nghĩ không nên lừa dối trẻ nhỏ, phải làm tấm gương tốt cho trẻ nhỏ noi theo.

Tự nhiên lại lắp bắp nói thật.
- Có thì có rồi… nhưng… nhưng ta gϊếŧ người rất ít, cũng chưa từng đi làm cướp, mấy cái kia cũng chưa từng làm qua… ta… ta nói ra cũng có ai tin đâu.
Lời vừa nói ra, đột nhiên y nhận được một nụ hôn nồng nhiệt mà nóng bỏng.
Không… không phải còn đang bệnh sao, sao tự nhiên lại như vậy a.

Hắn biết ngay mà, chỉ cần hắn dở thủ đoạn, y nhất định sẽ thành thật khai ra.

Y chỉ đang bọc mình trong một lớp vỏ mạnh mẽ mà thôi, chứ thật ra y yếu đuối và đáng yêu như vậy.

Không yêu thích thì phí.
- Này… này… ngươi cái tên gia hỏa sờ đi đâu đó… a…
- A Diễm… A Diễm… ta thật thích ngươi…
Thất Sát sửng sốt, nhưng sau đó không thể nghĩ ngợi được gì nữa vì… hắn vậy mà lại cúi xuống ngậm thú đó của y
Thất Sát : " !!! "
- Ngươi…nơi đấy bẩn… ưm…
Thất Sát cả người run lẩy bẩy, cả người chỉ có kiện sa y mỏng đang vắt trên hai tay, còn lại thì trông không hết.
- Ngươi… mau nhả ra… ta sắp… ưm…
Lời còn chưa nói xong, hắn đã ực cái nuốt luôn rồi.
- A… sao lại nuốt rồi…
- A Diễm, ngươi có biết là bây giờ trông ngươi rất ngon miệng không !
Lăng Thịnh Nam liếm liếm khóe miệng, nuốt sạch dịch thể của y xuống không chừa lại chút nào.

Sau đó đẩy hai chân y ra, cảm giác áp bách lại mạnh mẽ lan tràn, làm gù còn bộ dạng ủy khuất yếu ớt như lúc nãy nữa.
Biết là mình bị lừa, nhưng tên đã lên dây thì làm sao mà bỏ xuống được.

Mặt đỏ phừng phừng tiếp nhận hắn.

- A… a… nhẹ thôi… chậm đã…
- Hức… ngươi dừng lại đi mà… ta chịu không được… a…
Thất Sát nằm úp sấp xuống giường, cả người không ngừng lay động theo động tác mãnh liệt của hắn.

Trông chả khác gì một con truyền đang gặp bão táp ngoài biển khơi.
- Ngươi… vẫn… chưa xong… sao… ah… ha… dừng lại đi mà… hức…
- A Diễm… A Diễm… ngươi là của ta… chỉ có ta mới có thể thấy bộ dáng này của ngươi thôi.
- Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi ! Sẽ… không để ngươi chịu oan ức đâu…
Chỉ là… người dưới thân thần trí đã mơ hồ, đầu óc trông rỗng, làm gì nghe được là hắn đang nói cái vẹo gì đâu.
Hắn phải rời đi rồi… hắn muốn đêm nay chính là đêm khó quên nhất của hai người.

Hắn chắc chắn sẽ trở lại, để trả thù, để quang minh chính đại đứng bên cạnh y..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện