Trên Vũ Nguyệt phong, cảnh vật nơi đây vẫn chẳng đổi thay.
Hoa anh đào vẫn nở phủ kín một vùng, rừng trúc vẫn xanh ngát nơi kia.
Việc đầu tiên khi Lăng Xuyên trở lại đây là đến thăm vườn bách thú của mình.
Cái cảm giác được một đống động vật lông mao xù xù vây quanh rất thích, khi sờ vào đống lông mao kia rất thích tay, không dứt ra được.
Y và Cơ Hàn đen hai đứa trẻ tới giới thiệu với lũ động vật, vì đều là động vật cùng linh thú có linh nên sẽ không thể làm hại người được.
Thậm chí hai đứa bé còn cười khúc khích vui vẻ khi được bọn chúng liếm mặt, đó là biểu hiện của sự thân thiết của động vật dành cho con người.
Rừng phong vẫn là một màu lá đỏ, Cơ Hàn cùng Lăng Xuyên ngồi dưới một gốc phong ngắm nhìn một đám động vật vây quanh hai đứa bé.
Hai bé con đã có thể ngồi được và bò được, lại được bọn động vật yêu thích nên được buông thả dưới tầm mắt của hai người.
Đột nhiên Lăng Xuyên nhớ đến, mình lúc trước từng ngủ trong ngôi nhà gỗ bí mật kia từng có muôn vàn giấc mộng.
Trong đó nhiều nhất là mộng xuân.
Khi đó là quãng thời gian sau khi bị Cơ Hàn cưỡng bức, y sinh ra ám ảnh tâm lí cho nên khi ngủ rất hay mơ đến cánh cảnh kia.
Y từng có vài mộng xuân trong rừng phong này… nghĩ đến tự nhiên lại mặt đỏ bừng bừng cố gắng đẩy hết những cảnh vật ám muội trong đầu đi.
- Làm sao vậy ?
Cơ Hàn thấy y đột nhiên đỏ mặt xong lắc lắc đầu, lo lắng hỏi.
- Không… không có gì !
Giọng y có chút khàn khàn, cố đè nén dục hỏa trong người mình xuống.
Ai, mẹ nó chứ, y rốt cuộc bị chiều thành loại người gì rồi.
Cơ Hàn thấy y như vậy, xoa xoa cằm suy tư một lúc.
Sau đó nghĩ đến cái gì, đột nhiên mỉm cười lưu manh ghé vào tai y thầm thì.
Rốt cuộc Lăng Xuyên cũng bị hắn nói cho cả mặt xuống cổ da đỏ như tôm luộc.
Sau nửa canh giờ, 4 người trở lại nhà chính của Vũ Nguyệt phong.
Lăng Xuyên nhìn xung quanh, ngó hết chỗ này đến chỗ nọ mà vẫn không tìm thấy người mình cần tìm.
Không nhịn được y hỏi.
- Thanh Nhi tỷ đâu mất rồi, sao ta không thấy tỷ đấy đâu ?
Phong trả lời.
- Thanh Nhi tỷ lâu lắm rồi vẫn chưa quay trở lại đây, cũng hơn một năm rồi !
- Cái gì ? Không phải tỷ ấy nói về môn phái mấy ngày sau đó quay lại sao ? Cẩm Y Hạ cũng chưa trở lại ?
- Cũng chưa !
Lăng Xuyên khó hiểu.
Mày nhăn thành một đoàn.
- Hai người này làm sao vậy nhỉ ?
Y bỗng dưng có loại cảm giác khó tả, dường như là trực giác mách bảo có điều gì đó không hay đã xảy ra với hai người họ.
Một loại trực giác quen thuộc mà lại vô cùng đáng ghét.
Từ lâu y đã xem hai người họ là người thân của mình, bây giờ cả hai đều không rõ tung tích làm y vô cùng lo lắng.
Đêm đó y nói chuyện với Cơ Hàn, biểu đạt rõ sự lo lắng của mình.
Cơ Hàn thì khỏi phải nói, được người thương nhờ vả làm hắn vui đến nỗi chỉ hận không thể có cái đuôi ve vẩy.
Và như vậy cũng không thể dấu được sự đòi hỏi vô hạn của hắn đối với sư tôn của mình.
- Vậy sư tôn, người có thưởng gì không ?
Lăng Xuyên nhướng mày, lườm hắn như muốn bổ đôi người hắn ra xem rốt cuộc hắn làm từ cái gì, suốt ngày nghĩ đến chuyện đó, đúng là cái loại **** ***** thượng não.
- Sư tôn sao lại nhìn ta như vậy nha, khi ở cạnh người ta không nghĩ được cái gì khác cả !
Cơ Hàn từ phía sau đặt cằm lên vai y, lười biếng mà ôm hờ lấy người y, hơi thở nóng ấm phả vào cổ khiến Lăng Xuyên có chút nóng.
Nhưng mà giọng nói của hắn có chút nhõng nhẽo làm y không thể nào nghĩ đến cái người như cầm thú ở trên giường kia.
Nghĩ đến có chút rùng mình, thằng nhóc này quá xảo quyệt, không thể để bề ngoài của hắn đánh lừa được.
- Sư tôn, được không nha !
Cơ Hàn lại ngả ngớn mà thổi khí vào tai y.
- Tránh ra, ngươi không thể làm người bình thường một ngày được à ?
Lăng Xuyên tránh xa người hắn, để hắn ở trong phòng còn mình thì đi ra ngoài.
Lăng Xuyên đi lang thang khắp nơi trên Vũ Nguyệt phong.
Sau đó dừng bước trước một cửa động.
Cửa động này quá mức thân quen so với y , đây là nơi trước đây y dùng để luyện khí và luyện dược, trong đó là một bảo tàng mà tự mình y làm ra, có rất nhiều bảo bối quý giá.
Trong này toàn là thần khí cùng thần dược, thứ mà cả giới tu chân đang săn lùng vậy mà y lại làm ra một cách dễ dàng.
Đơn giản là phải có kĩ thuật cùng kinh nghiệm, tu vi cũng là một trong những yếu tố đó.
Nếu như để một kẻ xa lạ bị lạc vào đây, thì nhất định kẻ đó sẽ ngửa đầu cười to với cả tu chân giới nói rằng mình tìm được kho báu, và lúc đó nơi đây sẽ bị oanh tạc không còn một mảnh giáp.
Tưởng tượng đến cảnh bảo bối của mình k còn một mống, bất giác Lăng Xuyên cảm thấy rùng mình.
Vì để chuyện đó không thể xảy ra, y muốn tạo thêm mấy cái cấm chế nữa.
Đến khi Cơ Hàn tìm tới, đã thấy ngoài động là một đống kết giới cùng cấm chế.
Cơ Hàn : " … "
Có chuyện gì mà phải làm nhiều thế, phòng cái gì vậy ?
Đột nhiên hắn bật cười, chắc là y phòng hắn rồi.
Chứ không tại sao tự dưng lại làm nhiều cấm chế cao cấp như vậy.
Thật là đáng yêu nha !
Sau khi tự mình bổ não xong, Cơ Hàn vừa cười vừa đứng ngoài cửa động đợi người.
Nếu ai đi qua nhìn thấy chắc sẽ nghĩ : Tên này điên rồi, tự nhiên lại đứng cười một mình.
Cứ nghĩ y ở bên trong biết hắn tới sẽ đi ra nhìn mình một cái, nhưng đợi đến gần tối cũng chẳng thấy người ra.
Cơ Hàn đen mặt, dùng ngón tay chạm vào cấm chế.
Sau đoa ngón tay xuyên quay tầng tầng cấm chế không hề hấn gì.
Cơ Hàn : “…”
Ngu ngốc vỡi.
Thì ra cấm chế không phòng hắn, thế từ lúc hắn đứng ngoài này làm cảnh hả ?
Người bên trong sẽ nghĩ thế nào về hắn, người nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào về hắn.
Và hắn bây giờ cũng nên nghĩ thế nào về mình.
Tóm lại chỉ cảm thấy mình quá ngốc.
Hắn đi vào, lúc này đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhìn thấy cảnh y cười vào mặt hắn.
Nhưng khi vào lại khác xa với tưởng tượng của hắn.
Tường loại vũ khí đều được xếp ngay ngắn ngăn nắp, phòng đá sạch sẽ, xung quang sáng lấp lánh nhờ những viên minh châu.
Cũng không khác gì với những gì mà trước kia hắn từng thấy.
Nhưng lần này khác biệt là có một thân ảnh đang chăm chú ngồi trên một giường đá làm cái gì đó.
Lăng Xuyên một tay cầm một khúc gỗ nho nhỏ hình chữ nhật đã sắp thành hình, một tay cầm cái dao đẽo bé tý