Lăng Xuyên đi tới động phủ sau núi, đi vào đóng cửa đá lại.
Còn tạo ra 3 tầng kết giới cấp cao để phòng ngừa nguy hiểm mặc dù nguy hiểm có thể không tồn tại.
Sau đó...
Và sau đó...y ngồi thụp ngay cửa, đưa tay ôm gương mặt đang đỏ như gấc chín của mình.
Cả người nóng bừng...!tự nhiên lại nhớ lại cái cảnh lúc nãy...!một đám khói cứ bốc nghi ngút trên đầu...!động phủ lạnh lẽo nhưng y lại thấy cả cơ thể mình nóng ran.
Y nghĩ trông mình thật thảm hại, vậy mà lại có thể yếu thế khi bị cưỡng hôn trước mặt đệ tử.
Đã thế lại còn bị hôn đến không thở nổi, lúc đó y như bị hút bết dưỡng khí, chân còn có dấu hiệu đứng không vững.
Nhưng y có thể thoát ra được, tặng cho hắn một cái bạt tai và có thể chạy đến được đây thì đã là nghị lực lớn nhất rồi.
Y không dùng tay ôm mặt nữa, mà chuyển tay sang miệng, y bịt chặt miệng mình lại như không muốn tiếng nấc nghẹn thoát ra ngoài....
Y khóc...y đang khóc...!từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống...y cúi đầu vùi mặt vào đầu gối...!từng tiếng nghẹn khuất vang lên.
Từ kiếp trước đến kiếp này...!2 lần bị hôn trước y tưởng hắn chỉ là mơ mơ màng màng mà mạo phạm y.
Nhưng hôn nay thì khác, hắn rất tỉnh táo, y cũng rất tỉnh táo.
Nhưng lại có thể không nói không rằng tự nhiên cưỡng hôn người ta, đã thế hình như y còn định hưởng thụ cảm giác đó nữa cơ...
Đúng là không có cái hố nào mà chui xuống mà...
Tối hôm đó, y cứ ngồi đó khóc trong động phủ tối tăm lạnh lẽo.
Hình như y cũng có cảm giác với hắn, nhưng phải làm sao bây giờ.
Với cổ đại, đó là thứ cấm kị, còn bị mang tiếng xấu muôn đời.
Y thì có thể không sao.
Nhưng Cơ Hàn hắn là đệ tử của y, tội nhiều nhất sẽ là hắn phải chịu.
-----------------------
- Ấy, a Hàn ! Xuyên nhi đâu rồi ? Không phải 2 người nên về cùng ngau sao ?
Thanh Nhi thấy Cơ Hàn đờ đẫn đi về phòng thì chạy qua hỏi.
- Sư tôn...người bế quan rồi ! __ Cơ Hàn thất thần nói.
- Bế quan ? Sao lại bế quan vào giờ này ? Mà 4 năm sau là đại hội Thiên Minh rồi, bế quan bây giờ liệu có kịp không ? __ Thanh Nhi kinh ngạc thốt lên
- Sư tôn nói 4 năm sau người sẽ xuất quan ! __ Vẫn đờ đẫn như người mất hồn.
- A Hàn, đệ làm sao thế ? Sao trông đệ mệt mỏi vậy ? __ Thanh Nhi nhíu mày hỏi.
Đang yên đang lành lại như người mất hồn, cũng có đánh nhau đâu mà mệt mỏi.
Đúng là quái lạ.
- Đệ...đệ không sao ! Chỉ là có chút...!đau bụng ( đau má ) ! __ Cơ Hàn giả vờ gãi gãi mặt xấu hổ.
- Hả ?? Đau bụng á ? Ăn gì mà đau ? Mà đáng lí ra thì làm sao mà