Ô, hôm nay nắng ấm như vậy, chú nghĩ chúng ta có nên đi du ngoạn không nhỉ ?Tần Thiên ngồi trên bàn trà vui vẻ mà nói.
- Du ngoạn ? Ở đâu được ?
- Ư...nghe nói phía Nam có một nơi nghỉ mát rất nổi tiếng ! Còn có rất nhiều món ăn đặc sản, khung cảnh đẹp động lòng người.
Cứ hễ phiền muộn là tới đây để đi thuyền quanh hồ cũng rất thoải mái đấy.
Chú muốn đi không.
- Ô...!2 người muốn đi đâu đấy, cho chúng ta tham gia với ?
Lôi Phong không biết chui từ xó xỉnh nào mà lại chui từ dưới bàn lên làm người nào đó giật nảy mình.
Trời ơi, oắt con chui từ đâu ra làm hớt hồn à ! Lăng Xuyên thì biết rồi nên không có gì lạ.
Mà Tần Thiên thì tu vi vẫn kém chưa có khả năng biết có người ở gần nên sự xuất hiện của Lôi Phong làm cho y giật bắn xít chút nữa là lăn khỏi ghế về với đất mẹ.
- Ngươi định đi đâu ? __ Một giọng nói trầm thấp kèm theo sự giận giữ vang lên.
Là Lang Đản, hắn tới đây làm cái gì ? À méo, không lẽ hắn nghe hết những gì mình nói rồi sao ?
- Ngươi, sao ngươi lại ở đây ? __ Tần Thiên chột dạ mà lên tiếng.
- Sao ta lại không được ở ! Sư tôn thứ lỗi, ta muốn mang y đi ! __ Lang Đản rất có khí phách mà đi lại sách Tần Thiên lên rời đi, nhưng vẫn không quên xin phép Lăng Xuyên
Tựa hồ quen với hành sự của cái tên kì quái này, y cũng chỉ nhè nhẹ phất tay ừm 1 tiếng.
- Hu hu, sư tôn cứu ta ! Ta không muốn đi cùng hắn a...cứu ta với...sư tôn...
Ô hô hô, chết chưa cháu trai ! Chú mày nhớ bảo vệ mình cho tốt nha ! Ông đây không giúp được gì đâu ! Bảo trọng !
Mặc kệ tiếng van xin khóc lóc của ai đó, kẻ thì nhẫn tâm sách cổ y đi, người thì thản nhiên như vừa đuổi được một con muỗi suốt ngày ve vãn.
Đúng là bầu không khí trong xanh mát lành hơn khi không có mấy tiếng muỗi kêu...
Con muỗi nào đó đang gào khóc thảm thiết : Chú ơi, sao chú không cứu cháu ! Cháu là cháu trai của chú mà QAQ ! Chú không thương cháu...cháu ghét chú rồi...!hu hu...
Kì thật, chỉ cần thấy Tần Thiên cùng Lăng Xuyên 1 chỗ là tự dưng Lang Đản không chịu được.
Từ xa nhìn thấy 2 người nói chuyện rất thân mật lại còn vui vẻ như vậy, hắn không làm sao nhìn được nữa.
Sang gần thì nghe thấy Tần Thiên định đi đâu đó cùng Lăng Xuyên.
Càng nghe lại càng khó chịu hơn.
Mặc cho y kêu la thế nào hắn cũng không bỏ y ra, sách y đi được một đoạn thì thả y xuống.
Nắm tay y dắt đi thẳng về phòng của mình.
Và cái cảnh này đã đập vào mắt ai đó...
- Ô hố, cặp đôi này được đó nhỉ ! Phải đi theo xem họ làm gì mới được....hô hô...
Thanh Nhi bỏ rổ quả xuống, sau đó lén lút đi theo 2 người.
Gì chứ đi hóng hớt chính là sở trường của cô đấy.
Đi theo đến phòng của Lang Đản, thấy 2 người họ trực tiếp đi vào đóng kín cửa, ồ, hình như còn khóa thì phải nha.
Thanh Nhi cứ tưởng hắn sẽ lập một đạo kết giới nhưng không chỉ đơn giản là khóa cửa thôi à.
Ồ mà như vậy thì cô không còn gì sầu lo rồi, cứ quang mình chính đại mà hóng hớt đi.
Hố hố...
- A...
Tần Thiên bị quăng mạnh xuống giường, còn chưa định thần được việc gì thì đã bị vật nặng đè lên.
- Ngươi...Đản Đản ngươi định làm cái gì ? Mau xuống...
- Ngươi là của ta ! Chỉ của mình ta thôi !__ Hắn cúi mình xuống dùng chất giọng khản đặc trầm thấp nói vào tai y.
- Cái gì ? Ách...
Bị hắn phả hơi nóng vào tai, sau đó còn bị một thứ lạnh ngắt xuyên qua lớp quần áo vào bên trong phần ngực phẳng lì của mình.
Y không chút che dấu mình nảy mình có chút run run.
- Ngươi...bỏ tay ...ưm...
Chưa kịp nói hết câu môi đã bị xâm lấn.
Hắn xâm nhập vào khoang miệng của y, như một con sói đói mà nhấm nháp lấy.
Dù sao hắn đợi ngày này lâu lắm rồi.
Lần đầu gặp mặt y, hắn chỉ cảm kích y.
Sống cạnh y cho đến một ngày y dẫn hắn tới đây bái nhập vào môn phái.
Lúc đó y chỉ mới 15 tuổi, hắn không dám động chạm vào y.
Chỉ có thể nhẫn nhịn cố gắng hạ xuống dục vọng.
Bấy giờ y đã 18 tuổi, đã có thể ăn được rồi nhưng hắn lại không dám động vào y.
Nhưng thấy y cùng người khác vui vẻ, lại còn muốn cùng người đó đi đây đi đó khiến con ác quỷ trong người hắn trỗi dậy.
Lần này nhất định phải ăn sạch sành sanh không để lại bất kì thứ gì.
Biến y thành người của hắn.
- Đản Đản ngươi mau dừng lại, có gì từ từ nói đừng có...a...!đừng...!đừng cắn...
Y phục của Tần Thiên đã bị hắn lột gần hết còn mỗi quần, y phục của hắn cũng bị cởi ra từ lúc nào.
2 thân hình dán chặt nhau, cảm giác ái muộn được dâng lên từng tầng.
Hắn cắn vào xương quai xanh của y, sau đó xuống 2 thỏa đậu đỏ một bị cắn một bị tay trêu đùa đến nỗi sưng đỏ lên trông rất mê người.
Một tay hắn lần xuống, xoa xoa cánh mông căng mịn rồi cởi luôn cái quần vướng víu làm lỗ ra vật nhỏ kia.
- Tiểu Thiên, của ngươi thật nhỏ nha !
- Ách...!đừng...đừng...
Đừng như vậy mà ! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ ? Y rốt cuộc đã chọc giận gì ở hắn mà khiến hắn điên cuồng tới như vậy.
Lúc trước còn cười chú vì bị tiểu đồ mình yêu quý nhất đè.
Nhưng không ngờ điều tương tự cũng có thể sảy đến với y.
Y coi hắn như người thân vậy mà sao hắn có thể...có thể...
Y cố gắng khép chân lại nhưng cứ bị hắn tách ra làm y ngượng ngừng xấu hổ, da đã đỏ như tôm luộc.
Mặc dù vậy nhưng nước mắt đã bắt đầu rơi, hắn còn chưa làm gì thì y đã khóc.
Nhưng hắn