" Lộc cộc, lộc cộc ", trên một con đường lớn, tiếng xe ngựa phát ra đều đều.
Đánh xe là một xa phu đã ngoài 40, đầu đội một cái mũ rơm vàng rộng, tay không ngừng phấp phới roi nhẹ nhàng để ngựa đi thong thả.
Bên trong là một đống lúc nhúc toàn người là người.
Có già có trẻ, từ sơ sinh tới người già 80.
Cứ tưởng nhiều người nhiều trẻ thì sẽ cười đùa vui vẻ nhưng...!mặt ai cũng vặn vẹo lo lắng, nhìn nhau không thốt lên được lời nào.
Đang yên đang lành thì tự nhiên ngựa hí lên kéo xe chạy toán loạn.
Người bên trong nghe tới kinh động bên ngoài, có người mở rèm che ra hỏi có chuyện gì.
- Chuyện gì vậy ?
- Sói...!có rất nhiều sói đang đuổi theo...!cha...cha...mau lên...chạy nhanh cái chân lên...
Thấy xa phu hoảng loạn quất roi vào mông ngựa mọi người bên trong cũng bắt đầu hoảng loạn.
Có một phu nhân đang ôm con mở rèm cửa sổ ngó đầu ra thì...còn chưa nhìn được gì thì máu bắt tung tóe, đầu của phụ nhân này đã lìa khỏi cổ.
- Aaaaa.....đầu...mất đầu rồi...
- A...a...nương...nương ơi...!đầu của nương đâu rồi...nhiều máu quá...
Mọi người trong xe hoảng loạn, vứt phụ nhân đó xuống xe song tự nhiên nghe một tiếng a bên ngoài xe...!tim của mọi người co thắt lại một nhịp...!phu xe bị cạp đi rồi.
- A...!cứu ta...cứu ta...!á...
Phu xe hét lên cầu cứu nhưng làm ai dám cứu.
Ở đây toàn một đám trói gà không chặt thì lấy đâu ra người nào dũng cảm dám xuống đó cứu một phu xe không quén không biết chứ.
Dù sao ngay cả họ cũng chưa chắc sẽ sống được.
Một nam nhân có thể nói là khỏe nhất trong hội người già trẻ lớn bé này đã không sợ gì mà tự động ra ngoài cầm lấy dây cương, 1 tay cầm roi tiếp tục đánh ngựa chạy về phía trước.
Một người tò mò nhìn ra phía sau xem thử thì thấy...phu xe cùng phụ nhân đã mất đầu lúc nãy đang bị một đàn sói lớn cắn xé, huyết tinh văng đầy đất, con nào con nấy cũng cắn một miếng thịt dài không thèm nhai mà nuốt chửng.
Cho đến khi một con sói nhai nốt cái tay của 1 trong 2 người thì nó nhìn lên cái xe ngựa đang chạy phía trước kia, liếm mép, hú dài một tiếng rồi cả đàn lại bắt đầu rượt đuổi xe ngựa, tựa như 2 người đó vẫn chưa đủ cho cả đàn lót dạ...!chúng lại tiếp tục săn mồi.
Nam nhân cố gắng đánh ngựa chạy thật nhanh, nhưng so với tốc độ của sói thì lại càng phải chậm.
Chúng lao đến trước xe ngựa, nanh nhe ra, một miệng toàn máu, nước dãi nhỏ dòng dòng nhìn chằm chằm vào con ngựa đang hoảng loạn chôn chân và người đang ngồi trước xe.
Không chỉ có maya con chặn đằng trước, mà xung quanh đều đã bị sói bao vây.
Nam nhân biết mình không thoát được, nhìn trời, cố hít thở một chút khí trời trước khi làm thức ăn cho bọn sói đói kia.
Cũng lắng nghe tiếng khóc nức nở trong xe mà chỉ biết cười trừ...
Cả chiếc xe ngựa bị xé, người trong xe ngưan không ai thoát được, tất cả đều làm thức ăn trong miệng sói hết...
Một lúc sau...
- Chết thật, đến muộn rồi ! Chết hết rồi còn đâu, một mảnh xương cũng không còn ! __ Tần Thiên ai oán.
- Thật khó hiểu, giữa đường lớn như vậy, cho dù quanh đây cũng chỉ toàn cây với cỏ dại thì kiếm đâu ra sói.
Không cần đến sói, một con chồn con sóc cũng không có.
Sói ở đâu ra ?__ Khúc Điềm nhăn mặt nhìn xung quanh.
- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai ? Ở đâu ra là việc của nó chứ ? Vấn đề là chúng ta vừa không cứu được gần chục mạng người kìa ! __ Tần Thiên lại than ôi trách phận.
Lăng Xuyên đi tới, nhìn nhìn vũng máu be bét mà nhăn mày nhăn mặt như ai lấy mất bánh của y.
Sau đó ghét bỏ mà không thèm chạm chân xuống đất, cứ bay lơ lửng trên không trung.
Này mà là ban đêm thì chắc ai nhìn thấy lại tưởng con ma nữ nào đó đến lấy mạng mình quá.
- Là một đàn sói lớn ! __ Lang Đản cũng phụ họa.
- Ai mà chả biết là cả đàn, nhìn cái xe ngựa kia là biết không phải là tác phẩm của 1 con rồi ! __ Tần Thiên liếc Lang Đản như đang liếc một thứ dốt nát, khinh bỉ.
Nhưng như vậy lại khiến hắn vui mừng, vì cuối cùng thì y cũng chịu để ý đến hắn rồi.
- Mau đi vào mấy cái làng gần đây nhất xem thử còn người nào sống sót không hay là chết hết rồi ! __ Lăng Xuyên lên tiếng đánh tan bầu không khí đang nở hoa nào đó.
Họ đi đến mấy ngôi làng lân cận, may mà mấy ngôi làng này không bị sao cả.
Và người gửi thư nhờ họ tới đây lại là là một trong những bô lão của làng nào đó không có tên.
3 hôm trước, Lục Sơn đột ngột nhận được một bức thư nói về dân làng ở nơi này đang phải đối mặt với một đàn sói lớn.
Đã có rất nhiều người chết,