Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra ? __ Tần Thiên bực bội dẵm chân xuống đất.
Tuy nhiên, đây chỉ là diễn...- Không biết ! __ Lăng Xuyên lạnh lùng nói, y cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải lúc trước đều bình thường sao, sao họ mới đi có một lúc mà đã thành cái dạng này rồi.
Nhìn các dân làng đều đã bị biến thành người sói, còn nhìn 4 người như hận không thể ăn tươi nuốt sống, nhai ngấu nhai nghiến.
- Gàoooo !
Còn không đợi 4 người kịp suy nghĩ gì, đã có mấy người sói đi đầu lao nhanh đến phía họ, dùng cái móng vuốt dài ngoằn nghèo dơ lên hòng vồ lấy con mồi.
4 người không rút kiếm ra mà lại tránh né đòn của chúng.
Chỉ là họ nghĩ, chắc chắn có cách nào đó để giúp họ tỉnh lại, trở lại làm người bình thường.
Nhưng đời đâu có như mơ...
Thấy mình không vồ được cái gì, người sói gầm gừ tức giận nhìn lò lò vào 4 người.
Ngay sau đó, toàn thể cả già trẻ lớn bé khoảng gần trăm người đều cùng đồng loạt tiến lên.
Tốc độ không chậm chạp giống như lúc đầu mà lại nhanh như tốc độ của một con sói bình thường.
Vừa phải né vừa không thể làm họ bị thương, 3 người ngoại trừ Lăng Xuyên ra thì đều chật vật.
Họ thì thở hổn hển không ra hơi, Lăng Xuyên thì cứ lướt trên không trung né như né bóng, lũ người sói thì hung hăng không biết mệt....
- Con mẹ nó, giết không giết được đánh cũng không đánh được ! Cứ như vậy thì không ổn.
Câu này vừa ra, tự nhiên Tần Thiên thấy có một tia máu bắn phựt qua mặt mình, mắt mở lớn một lúc, y nhìn đến chỗ máu bắn kia thì cả kinh...!người sói...!mất đầu rồi...
Sau đó lần lượt...lần lượt...!cả 4 người đứng hình nhìn từng người sói một tự nhiên máu bắn tung tóe sau đó lăn ra chết.
Cứ như vậy cho tới khi toàn bộ dân làng...!chết trước mặt 4 người.
Tựa hồ là vẫn chưa hoàn hồn được cái gì vừa diễn ra, trong tích tắc tất cả vậy mà chết sạch không còn ai sống sót...!trước mặt họ...
- Rốt...!rốt cuộc là chuyện gì vậy ?
Không ai trả lời, cũng không ai biết câu trả lời.
Lăng Xuyên cũng cực kì kinh ngạc vì sự việc này.
Họ không hề làm gì, cũng chưa có động thủ nhưng trên người họ lúc này không phải là y phục sạch sẽ mọi ngày nữa...!mà lại dính máu của cả một thôn làng.
Cho dù kiếp trước Lăng Xuyên có từng giết bao nhiêu người, thì đó cũng chưa từng là người vô tội.
Nhưng hiện tại thì xem đi, toàn là người vô tội...!chết trước mặt y trong khi đó y không làm gì được.
Lăng Xuyên bước từng bước xem qua các thi thể, nhưng y chợt dừng lại...!Mặt tự nhiên có chút đau, đưa tay lên quyệt thử thì lại dính máu, không phải máu của những người đã chết kia mà là máu của y.
Langq Xuyên chợt bừng tỉnh đại ngộ, y nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm như biển cả tự nhiên lóe lên như có trân bảo bên trong.
Thứ mà y nhìn thấy trước mắt là từng sợi tơ mỏng và nhỏ, nhìn mắt thường thì không thể nào thấy được.
Trên tơ léo lên ánh sáng, còn dính cả máu, dường như hung khí giết người vừa nãy chính là nó, sắc bén đến mức cắt được cả đầu người
Từng sợi tơ dăng xung quanh như mạnh nhện nhưng lại không hề ảnh hưởng hì đến 4 người.
Tựa như chừa 4 người bọn họ ra.
- Sư tôn, mặt người sao lại bị thương rồi ? __ Tần Thiên lo lắng lên tiếng hỏi.
- Đứng im đừng qua đây ! Có sợi tơ, rất mỏng, rất sắc bén.
- Cái gì ?
Lăng Xuyên sử dụng linh căn hệ hỏa đốt một tý ở sợi tơ ngay trước mặt mình.
Dần dần ngọn lửa theo sợ tơ lan ra nhưng nơi mà tơ dăng đến.
Tự nhiên xung quanh người họ trở thành một cái mê cung lửa nhằng nhịt.
- Rốt cuộc là ai muốn giết họ chứ ? __ Tần Thiên rất kinh ngạc mà thốt lên, cái này không hề nằm trong dự liệu của y, hoàn toàn là vừa mới phát sinh.
- Không phải muốn giết họ...!mà là chúng ta ! __ Lang Đản ở bên cạnh Tần Thiên bình tĩnh nói.
- Cái gì ?
- Phải mau chóng rời khỏi đây ngay lập tức ! __ Lăng Xuyên vứt ra một câu sau đó cầm lấy một bình dược, phất phất xung quanh cho thuốc bột bay đến những thi thể nằm cạnh đó.
Thi thể dần dần tan biến...
Y đây là...phi tang chứng cứ.
Dù sao thì, Lăng Xuyên cẩn thận cũng đã quen rồi.
Mặc dù không biết có che dấu được gì không nhưng đó là điều cần thiết.
4 người vừa tới ngôi làng này từ sáng, tới đêm đã chết hết cả làng, sự việc này rất dễ làm người khác nghi ngờ.
Lăng Xuyên cũng không muốn tự nhiên bị chuốc họa vào thân...!phiền phức.
Hoàn tất phi tang chứng cứ, y cùng 3 người còn lại rời khỏi ngôi làng.
Nhưng ngay sau khi 4 người đều rời khỏi, ở tại một góc khuất, 1 hắc y nhân chùm kín người, tay cầm một quả cầu như pha lê, miệng không ngừng nhếch lên cười gian...
________________________
- Trời ơi, đói chết ta rồi ! __ Tần Thiên ngồi phịch xuống ghế, cả người cứ uể oải, mệt mỏi.
- Ngươi vẫn chưa ích cốc sao ? __ Khúc Điềm lên tiếng hỏi.
- Hả, ta chưa ! Ta không thích ! Ích cốc rồi thì đâu biết cảm giác đói nữa ! Ta vẫn là thích bình phàm như vậy thôi.
4 người đi suốt cả đêm rời khỏi phạm vi của ngôi làng đó.
Hiện tại