Đối với những nhà bình thường, muốn tổ chức hôn lễ thì cũng phải rườm rà mất mấy ngày mới xong huống chi là nhà đế vương.
Các cung nữ thái giám trong cung bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngủ không nghỉ trong ba ngày phải chuẩn bị đâu vào đó cho hôn lễ.
Cũng may lực lượng cao thì chất lượng cũng cao, chỉ vỏn vẹn thời gian ba ngày đã xong đâu vào đấy.
Còn vấn đề khách mời… tự nhiên được mời bất thình lình như vậy thì bảo sao họ chuẩn bị được quà.
Không nói những người ở gần.
Cơ Hàn hắn làm long trọng đến nỗi mời tất cả các môn phái lớn nhỏ trong cả cái giới tu chân này.
Làm họ chân không chạm đất ngày đêm ngự kiếm để đến dự lễ.
Mệt chết người !
Không phải là họ không muốn đến, mà là bắt buộc phải đến.
Thánh quốc vì là một quốc gia độc lập, hai bên luôn giữ quan hệ hòa hữu không chiến tranh.
Mỗi lần một vị vua mới lên ngôi hay tổ chức bất kì đại lễ gì đều phải một lần mời tất cả các môn phái lớn nhỏ.
Nhưng đến hiện tại, người duy nhất mời đông đảo ‘’ quần chúng ‘’ như vậy chỉ là tới dự một cái hôn lễ thì phải biết vị hoàng hậu vô danh kia được sủng ái và coi trọng đến mức nào.
Vì vậy, mỗi môn phái đều cử ít nhất một người đại diện tới, chỉ cần có thư mời thì đều được tham dự.
Thời hạn ba ngày đã tới, đại điển sắc phong hoàng hậu chính thức bắt đầu.
Không giống như những nhà bình thường, hôn lễ của nhà đế vương đều vô cùng rườm rà.
Nhưng cho dù rườm rà đến đâu thì tất cả đều bị Cơ Hàn lược bỏ hết.
Chỉ vì lí do : Mệt - Lâu !
Đại lễ chỉ còn mấy canh giờ nữa sẽ tới mà nhân vật chính vẫn lại vẫn ung dung…
Lăng Xuyên vẫn không chịu mặc hỉ phục, ngồi trên bàn ăn lấy ăn để như hận không thể một lúc nhét hết đống đó vô miệng.
Cục súc á !
Cơ Hàn thì ngồi đối diện chống cằm nhìn y mỉm cười, thấy bát của y hết đồ ăn thì gắp thêm vào.
Bây giờ Lăng Xuyên không khác gì người bình thường.
Kinh mạch, tu vi đều bị phong ấn hết.
Mái tóc lạc màu cũng đã đen nhánh như lụa.
Lúc mới tới đây may ra Cơ Hàn còn để cho y một chút tu vi.
Nhưng khi tỉnh lại Lăng Xuyên không thấy có ai thì chạy trốn mất.
May mà bị bắt về kịp.
Đương nhiên vì không muốn tân nương lại trốn nên Cơ Hàn đành phải phong ấn toàn bộ tu vi của y, biến y thành người bình thường.
Hai người không nói gì, cũng không ai chịu bắt chuyện trước.
Lăng Xuyên thì mải tức giận, giận chó đánh mèo lên đống đồ ăn.
Cơ Hàn thì mải ngắm mĩ nhân đang tức giận.
Ai cũng bận !
Cho đến oánh gần hết đống thức ăn trên bàn, không thể chịu nổi ánh mắt sáng quắc như đèn pha ô tô kia Lăng Xuyên mới chịu lên tiếng.
- Ngươi định nhìn ta tới khi nào ?!
- Nhìn khi nào hết chán ! __ Cơ Hàn vui mừng trả lời vì cuối cùng y cũng chịu bắt chuyện với hắn.
- Vậy khi nào ngươi hết chán ?
- Không bao giờ biết nhìn chán là gì ! __ Hắn lộ ra nụ cười lưu manh.
- …!
Thật sự không thể để một người quanh năm miệng như bị câm như y cãi lí với một thằng cha suốt ngày mở miệng nói lời lưu manh.
Không công bằng chút nào !
- Sao ngươi không giết ta luôn đi ! __ Y hừ hừ mấy tiếng, sau đó quay mặt đi tỏ vẻ nhìn thật ngứa mắt.
- Sư tôn, hôm nay là đại hôn của chúng ta ! Người nên vui ! __ Cơ Hàn xoay hướng ngồi thẳng
Không vui được !
Y vẫn còn sụ mặt, ai lại vui khi mình phải lấy một nam nhân.
Lại còn là đồ đệ mình, hơn nữa y còn giết hắn một lần.
Hắn thế vậy mà lại không giết y, còn sỉ nhục y như vậy.
Tức á ! Tức á ! Tức á !!!
Đợi đấy, y mà còn tu vi chắc chắn sẽ đập hắn tơi bời… nhưng y đánh không lại…
Càng nghĩ càng ủ rũ.
Nhìn mĩ nhân ủ rũ không vui trước mặt như đánh vào đầu quả tim hắn.
Tâm động, hắn đứng dậy lại gần y.
- Ngươi muốn làm gì ? __ Lăng Xuyên giật nảy mình tránh né tay của hắn.
- Sư tôn, nên thay đồ rồi ! Giờ lành sắp tới rồi, bị chậm sẽ không hạnh phúc.
- Ai thèm hạnh phúc với ngươi ! __ Lăng Xuyên xù lông, tóc trên đầu như muốn dựng hết lên.
Lăng Xuyên không cử động được, Cơ Hàn cứ vậy mà nửa ôm y vào phòng trong.
Để y đứng thẳng người bất động như tượng, chính hắn từng tấc cởi y phục của y ra.
- Ngươi tính làm cái gì ? Ta không thay !
- Vậy cũng được, không thay !
‘’ Dễ tính vậy ư ? ‘’
- Nhưng… người cứ ở tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà đi cũng được ! Cũng không ai dám nhìn.
- …!!
Tức không buồn nói, không buồn nhìn, nhắm mắt là không cần nhìn cái bộ mặt đáng ghét kia nữa.
Lăng Xuyên nhắm chặt mắt, cắn chặt môi bị hắn cởi y phục rồi mặc hỉ phục.
Hỉ phục khá rườm rà, không biết phải mặc bao nhiêu lớp thắt bao nhiêu nút mới xong.
Cơ Hàn giúp y mặc xong rồi đứng đánh giá thành quả của mình.
- Hưm, sư tôn… có ai từng nói với người người rất hợp với đồ đỏ không ?!
Không có nhé !
Hỉ phục đỏ tươi, trên đó được thêu từng tấc hoa văn tinh sảo bằng chỉ vàng.
Từng bông hoa anh đào được thêu khá nổi, rất dễ nhìn thấy.
Tay áo rộng quyệt đất, vòng eo con ong mảnh khảnh được đai lưng khác họa lại nhưng lại bị che khuất bởi lớp áo ngoài.
- Xong rồi, sư tôn người như vậy cũng đã rất đẹp rồi, lát nữa nếu trang điểm lên chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nữa.
Đêm nay trẫm rất mong chờ được thấy.
Sau đó hắn để y ngồi xuống ghế, gọi người vào dặn giò vài câu rồi rời khỏi.
Cả hoàng cung đã nhiễm lên một tầng sắc đỏ.
Không chỉ trong hoàng cung, mà cả Thánh quốc nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ dán chữ hỉ trước cửa.
Hoàng cung vui, cả quốc gia đều vui.
Cửa hoàng cung mở rộng đón khách khứa tới, người dân cũng đổ