Lưu Phong và Xuyên Giang đã nhanh chóng đến ma giới trong đêm, cốt để hoàn thành nhiệm vụ bên đó rồi quay về nhân giới sớm, chờ tin tức của tông chủ Vu Quỳnh phái, sau đó bàn tiếp kế hoạch ứng phó kịp thời.
Vừa mới bước chân qua hầm không gian, 1 bóng đen khác lao ra, ôm chầm lấy Lưu Phong rồi mếu máo:
- Ma chủ cuối cùng cũng về rồi nga~ Lệ nhi nhớ ngài lắm~
Rồi đột nhiên ả lại quay lại hành lễ với Xuyên Giang:
- Bái kiến ma phi.
Xuyên Giang lần này chỉ biết chống tay lên đỡ trán trong sự bất lực.
- Đã bảo là đừng có gọi ta là ma phi mà…
- Ma phi nương nương!
- …
Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Lệ tướng quân đang mè nheo ầm ĩ kia, chỉ biết cười trong bất lực:
- Ngươi không đùa ta chứ? Ta mới đi có mấy ngày kia mà?
- Ngài có biết là mấy ngày của ngài bằng mấy thập kỉ của ta không??? - Hồng Dao gào lên.
Xuyên Giang đứng cạnh nãy giờ, thấy cảnh tượng ôm ấp nồng nhiệt đấy thì hậm hực quay mặt đi.
Lưu Phong cô thấy thái độ của sư tôn có chút thay đổi, lập tức gỡ rối:
- Thôi Lệ tướng quân, ngươi mau buông ra…
- Không! - Hồng Dao cắt lời.
- …
Ôi trời ơi, sao ngươi lại nhẫn tâm dồn ta vào thế đường cùng thế kia Hồng Dao??? Huhu xin ngươi đừng có báo ta nữa, làm ơn đấy nga—
- Nếu ngươi chịu buông tay, lần tới ta sẽ cho ngươi lên nhân giới chơi cùng, được chứ? - Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đàm phán với Lệ tướng quân.
Nghe Lưu Phong nói vậy, 2 mắt Hồng Dao sáng lấp lánh cả lên, lập tức bỏ tay ra, gật đầu lia lịa:
- Không giữ lời người đấy là cẩu! Ngài nhớ đó nha ma chủ!
- …
Nếu nói về “bộ tam báo thủ” của ma giới theo đánh giá của Lưu Phong cô, Giản Tình với Trì Mãn tuy đã nằm trong bảng xếp hạng, nhưng vẫn còn phải xách dép cho Hồng Dao ả dài dài.
Vì sao ư? Vì Lệ tướng quân vốn đã cầm quyền chỉ huy cả 1 đội quân ma tộc hùng hậu, mà tính cách vẫn còn trẻ con, chỉ muốn làm việc qua loa rồi tìm cớ chuồn đi chơi cho nhanh.
Chính điều đấy đã khiến cô phải khổ tâm hết sức khi quyết định để “bộ tam báo thủ” này ở lại quản lý ma giới khi muốn quay trở lại nhân giới cùng với sư tôn của mình 1 lần nữa a!
Hồng Dao hồ hởi nói:
- Xin phép ma chủ, ta về trước để thông báo với 2 huynh đệ Tình Giản trước nga!
Nói rồi ả chạy mất hút, để lại Lưu Phong với Xuyên Giang vẫn còn ở đấy.
Thấy thái độ của Xuyên Giang tông chủ vẫn cau có, Lưu Phong cô xuống nước trước làm hòa:
- Sư tôn à, ta không có ý gì với Lệ tướng quân đâu a…
- Thì đâu ai nói ngươi có ý gì với Lệ tướng quân? - Nàng ta quay mặt đi, hờ hững đáp lời.
Biết là không thể dùng theo cách thông thường để dỗ dành sư tôn được, Lưu Phong cô đành mặt dày bám váy Xuyên Giang mà thút thít khóc:
- Huhu sư tôn à, ta thề là ta không có thật mà!
Nàng ta vẫn đứng yên đấy, nhưng vẫn không quan tâm chuyện cô đang mè nheo với nàng.
- Sư tôn à… - Lưu Phong đưa con mắt ngấn nước kia lên mà nhìn Xuyên Giang.
- …
- Sư tôn~
- …
Không ngờ tuyệt kỹ này lại vô hiệu hóa trước mặt nữ