Hứ! Mặc kệ ngươi! - Du Ân tức tối dậm chân, rồi đi vào trong chính điện.
Sau khi ả ta rời đi, Xuyên Giang lập tức cho Lưu Phong 1 gõ đau điếng, lườm cô.
- Nghịch đồ! Dám khi sư, biết tội nặng thế nào không?
Lưu Phong cô đưa tay lên xoa xoa chỗ đau, cười cười đáp lời:
- Thực xin lỗi sư tôn nga.
- 2 ngón trỏ của cô chọc chọc vào nhau, phồng má làm nũng - Ta chỉ không muốn sư tôn vào tay người khác thôi—
Nghe đến đây, chẳng hiểu sao nàng ta lại có chút ấm lòng đến khó tả.
Nàng liền xoay người rời đi, không quên nói vọng lại:
- Nghịch đồ, còn đứng đấy làm gì, đi nhanh lên, các tông chủ khác đang chờ kìa!
- A… vâng! - Lưu Phong vội đi theo.
Vào bên trong chính điện, thì tông chủ Giai Tuệ phái đã ngồi đấy từ lâu, thấy Xuyên Giang tới thì vội đứng lên chào:
- Sư muội! Muội trở về rồi!
Nàng ta gật đầu đáp lễ, rồi ngồi xuống.
Lưu Phong cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống theo.
Còn Du Ân thì… ả ta cứ dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô nãy giờ, chắc hiện vẫn đang tức tối cô vì chuyện trước đó—
Sau khi chắc chắn mọi người đã đến đủ, Hồ Phúc tông chủ không như hồi trước vào thẳng vấn đề luôn, cứ hỏi thăm đi hỏi thăm lại Xuyên Giang những mấy lần, khiến nàng ta phải tức điên lên! May còn có Lưu Phong bên cạnh luôn cản nàng lại, nếu không chắc hắn ta sẽ bị đá bay về nơi sản xuất mất!
Ho đằng hắng mấy cái, Hồ Phúc nói:
- Phía tông chủ Vu Quỳnh phái có báo lại rồi.
Quả thực bên đấy có chứa toàn bộ báu vật của các môn phái nga.
Lưu Phong cô ngẫm lại.
Nếu cô đoán chính xác, thì chắc hẳn là miếng ngọc bảo vật của ma giới tên Hắc gì gì đấy cũng có ở trong đống đấy a!
Phải hồi lâu sau, Giai Tuệ tông chủ mới nói tiếp:
- Theo thông tin của phía Vu Quỳnh phái, thì cũng có quyển sách trận pháp mà Giao Tuệ phái chúng ta vẫn chưa làm giám định xong nằm lăn lóc trong phòng cấm.
Khả năng cao là hoàng hậu Phá Vân quốc hiện dùng nó để làm cái gì đấy.
Im lặng hồi lâu, Xuyên Giang nàng mới hỏi:
- Bên trong quyển sách ma pháp đấy có những gì mà khiến hoàng hậu Khánh Mai phải giữ khư khư không chịu công bố?
- Cái đấy thì ta không nhớ! - Hắn ta nhún vai - Minh Sầm hắn phụ trách việc kiểm kê tài liệu, nhưng tên đấy có nói dạo gần đấy có khá nhiều loại sách khác đồng loạt nhập vào, khiến hắn quên mất chuyện phải đi kiểm chứng để làm báo cáo.
Du Ân nhặt 1 miếng điểm tâm trên đĩa lên cho vào miệng, rồi nói:
- Hồ Phúc sư thúc, vậy kế hoạch của chúng ta là… mai phục rồi lật đổ Phá Vân?
Nghe đứa cháu vốn chưa đâu vào đâu kia của mình nói đúng trọng tâm, Hồ Phúc liền cười lớn, rồi xoa đầu ả, nhẹ nhàng nói:
- Hảo, Du Ân nhà ta đã trưởng thành rồi nga! Chúng ta sẽ đến Phá Vân quốc náo loạn 1 phen, sống mái làm rõ chuyện này!
Tay mân mê chiếc chén ngọc, Lưu Phong cô đưa đôi đồng tử nâu sẫm của mình lên nhìn hắn.
Hồ Phúc đây chắc hẳn đã ấp ủ kế sách này lâu rồi đi, bằng không sao lúc bàn