Chuyển ống kính lại về nhóm ma đầu Lưu Phong.
Sau khi nhóm Anh Kiệt lao lên trước, bọn họ liền nhanh chóng đột nhập vào bên trong tẩm cung để tìm hoàng hậu Khánh Mai.
Trên đường đi, nhóm bọn họ không hề thấy hoàng đế của Phá Vân quốc đâu, liền bắt đầu sinh sinh nghi.
- Tên xú tiểu tử đó hóa ra lại cùng 1 ruột với ả Khánh Mai? - Xuyên Giang vừa kinh công trên nóc nhà, vừa nói.
Hồ Phúc tông chủ cười, đáp lại nàng:
- Tính ham chơi của nó ai chẳng rõ, nhưng ta tin chắc rằng tên ngốc đấy không hề có ý định đi theo Khánh Mai hoàng hậu đâu nga.
Du Ân gật đầu đồng tình.
Còn Lưu Phong thì…
- Hệ thống, thuốc đâu?
- “Tăng công lực, tăng tốc đánh, tăng tốc độ hồi linh lực, tăng khả năng bạo kích, tăng tốc độ chạy, tăng khả năng phòng ngự, tăng khả năng miễn nhiễm với mọi kịch độc.
Thí chủ… thực sự muốn lấy hết mấy lọ linh dược này sao?”
- Chứ còn sao nữa! Chắc chắn hoàng hậu Phá Vân quốc là boss cuối, không chuẩn bị kĩ thì chờ ả ta đến vả cho bay hàm à??? - Cô gắt lên.
- “Giao dịch thành công.
Thí chủ hiện còn 1000 điểm hành trình.”
“Phập”, cái gì đó đã xuyên thẳng vào tim Lưu Phong, khiến cô muốn hộc máu ngay lúc này.
Đang làm đại gia chân không chạm đất, giờ lại quay về làm đỗ nghèo khỉ cuốc đất cày điểm, hơ hơ…
Thế là Lưu Phong vừa khóc lóc thảm thiết vì xót điểm, vừa nốc sạch đống đan dược đấy!
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến cung của hoàng thượng, liền phá cửa xông vào.
Bên trong hương nến thơm ngào ngạt đến khó thở, tấm mành vàng rủ xuống xung quanh giường.
Nhưng nó lại có cảm giác lạnh lẽo đến khó nói thành lời.
Hồ Phúc nhanh chóng tiến lên, kéo roạt tấm mành đó ra.
Vậy mà lại không có ai?
4 con người kia đồng loạt nhìn nhau, tỏ ra khó hiểu.
Lưu Phong hoài nghi nói trước:
- Khuya rồi, hoàng đế Phá Vân quốc lại còn đi đâu nữa vậy? Đừng bảo là giờ đang còn thị tẩm ái phi, hay đã vác đồ lên đường bỏ trốn rồi nhé?
Xuyên Giang đưa đôi đồng tử lên nhìn cô, rồi nói:
- Tên tiểu tử đấy sẽ không có chuyện bỏ trốn, vì nó có tính hiếu thắng mà, chẳng chịu thua dưới ai đâu.
Có thể như ngươi nói, hắn ta đang đi phát tiết chỗ nào cũng nên.
Bọn họ liền nhanh chóng rời khỏi căn phòng đấy, tiếp tục đi tìm ở những nơi khác.
Đến cuối cùng, cả nhóm tiến vào 1 căn phòng cũ kĩ, có vẻ đã bị bỏ hoang đã lâu.
Nơi đấy chứa rất nhiều sách vở, thậm chí là báu vật cũng có ở đấy cả.
Nhưng nhìn qua cách sắp xếp bài trí trong căn phòng đó, thì lại cảm giác nó khá kì lạ.
Hồ Phúc hắn xem xét qua 1 lượt, rồi giơ tay ra nói:
- Tạm thời dừng việc tìm kiếm hoàng đế Phá Vân quốc cái đã.
Nơi đây có vấn đề, phiền chư vị hãy lục soát kĩ để kiểm chứng!
4 người liền chia nhau ra 4 góc để bới tung đồ