Mật thất ẩn bên trong thành Phá Vân.
Hồ Phúc vẫn ngồi lật đi lật lại từng trang sách cạnh pháp trận.
Còn Lưu Phong, Xuyên Giang và Du Ân thì đứng bên ngoài hỗ trợ, ngăn chặn đám ma vật tiến vào sâu hơn.
Trong khi 2 người kia thi thoảng còn chật vật tung đòn kết liễu bọn chúng, thì Lưu Phong cô lại có thể nhẹ nhàng đánh gục chúng mà không tốn chút công sức nào.
Có thể là thuốc đã bắt đầu phát tác rồi nga.
Nhưng mà sao nghĩ đến đống điểm bản thân bỏ ra để mua hàng tá đan dược đó nó lại xót xa thế nào ý nhỉ…
Càng lúc ma vật lại càng đông thêm, khiến cho 3 người kia có chút khó khăn khi phải đối đầu.
Xuyên Giang nàng vừa xuyên thanh kiếm thẳng qua bụng của 1 tên ma vật, vừa nói vọng vào trong:
- Hồ Phúc tông chủ, ngươi đã tìm thấy giải pháp chưa nga?
Hắn ta ở bên trong đáp lại, giọng có chút hơi cuống:
- Xin chư vị hãy cố gắng lên a! Hồ mỗ đây chắc chắn sẽ tìm thấy giải pháp nhanh thôi!
Có 1 ma vật khác tính đánh lén nàng ta, thì có 1 tia kiếm xoẹt qua, cắt nó ra làm 2 nửa.
- Sư tôn, người không sao chứ? - Lưu Phong cô kề lưng lại sát với lưng Xuyên Giang, hỏi han nàng.
Tuy có chút ngại ngùng, nhưng nàng ta vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, hời hợt đáp:
- Không sao, chưa chết là được.
- …
Lưu Phong chỉ biết cười trừ.
Sư tôn à, ngươi đâu cần phải phũ phàng như vậy với đồ nhi đâu nga—
Đột nhiên, hệ thống lại hiện bảng thông báo lên trước mặt Lưu Phong.
- “Hệ thống cảm thấy nhiệm vụ “Đảo chính Phá Vân” của thí chủ đã rơi vào bế tắc.
Thí chủ có muốn sử dụng dịch vụ “Người hướng dẫn tận tâm” của hệ thống?”
Lưu Phong 1 tay vung kiếm, tay còn lại gõ gõ vào màn hình hệ thống đang phát quang trước mặt.
- “Người hướng dẫn tận tâm”? Ngươi lại muốn quảng bá cái gì đây, hệ thống chết dẫm?
- “Đây là tính năng sau khi thí chủ đã chấp nhận vai “nam chính” của thế giới “Báu vật vô giá của Hoàng Thượng tôn quý”.
Công dụng của tính năng này là giúp thí chủ tìm ra được ngọn nguồn của mọi hiện tượng mà thí chủ muốn tìm.”
Nhìn thấy dòng chữ xanh xanh đang từ từ hiện lên đó, cô định đập tay hò reo, nhưng chợt nhớ ra bản thân vẫn còn cầm kiếm, vội hạ tay kia xuống.
- Tuyệt, không ngờ lại có thứ đấy! - Rồi cô nhanh chóng đổi thái độ, đưa ánh mắt hình viên đạn về phía hệ thống mà lườm - Nói, cần bao nhiêu điểm?
- “Thí chủ đúng là chủ nhân tốt nhất của hệ thống, rất thẳng thắn đó a! Không nhiều, 5000 điểm hành trình!”
Lưu Phong hóa đá.
- Cái gì cơ, ngươi nói lại xem hệ thống??? - Lưu Phong chộp lấy chiếc bảng xanh kia mà lắc lắc liên tục.
- “5000 điểm hành trình.”
Cô như muốn phun thẳng ngụm máu lên trời xanh!
Đã chia tay hơn 2000 điểm đã tích góp những 200 năm rồi, bây giờ ta rỗng túi rồi, còn mỗi quả thận nè, mau lấy nốt đi!!!
Hệ thống tỏ rõ vẻ đắc ý, rồi tiếp tục nói:
- “Tài khoản của thí chủ không đủ điểm, có muốn làm 1 nhiệm vụ phụ để kiếm điểm hành trình?”
- Đang làm dở cốt truyện chính tuyến, bây giờ nhảy được sang cả cốt truyện phụ nữa à??? - Lưu Phong hoang mang hỏi.
- “Đương nhiên là không rồi, nhưng hôm nay phá lệ, vì đối tượng của nhiệm vụ này cũng đang ở đây.”
Lương tâm của hệ thống hiện có chút cắn rứt.
Đây đâu khác gì với việc xúi giục trẻ em vào con đường phạm tội đâu a!
- “Không phải lo, hệ thống