Sau khi sư tôn đã hoàn thành lễ tân hôn, Anh Kiệt sư huynh ở lại tông môn chơi những mấy ngày, rồi lại bắt đầu cuộc hành trình ngao du khắp thiên hạ của mình.
Hắn ta nghe những người đã từng được Ninh Hinh sư muội giúp đỡ kể lại câu chuyện giữa họ và sư muội, nên hắn cũng dần bắt đầu học theo phong thái của Ninh Hinh, bao dung cho người khác, hết lòng vì chúng sinh.
Cũng như bao ngày, hắn ta đến 1 quán rượu quen thuộc ngoài ven đường để vừa thưởng rượu, vừa nghe ngóng tin tức của giới tu tiên, thì bất ngờ gặp phải tin mà hắn ta không hề muốn nghe.
- Ngươi nghe tin gì chưa? Tông chủ Phùng Chu phái đã thành thân rồi đấy! - 1 người ngồi bên cạnh vào đề tài.
- Ta không ngờ đối phương đã thành thân với nàng ta lại là ma tôn a! - Người kế bên cũng bị cuốn theo.
- Ôi dào, chuyện đó có là gì.
- Người khác phẩy tay - Đại đệ tử phái Minh Thành đã rời tông môn, các ngươi liệu có hay?
Nghe đến đây, Anh Kiệt hắn có chút khó hiểu, liền xoay người về phía bọn họ.
- Chư vị, có thể cho ta góp vui chứ?
Người bên đó gật đầu, rồi kéo tay hắn vào.
- Nào nào, ngồi đây ngồi đây.
Càng đông càng vui nga!
Anh Kiệt ngồi vào ghế, rồi gọi tiểu nhị đến căn dặn:
- Cho ta 4 vò rượu, loại thượng hạng.
Tiền ta sẽ trả.
Mấy người đằng đó vỗ vai hắn mà cười lớn:
- Vị đại nhân đây chơi lớn thật đó nha!
- Chỉ là kể chuyện thôi mà, đâu cần phải gọi loại thượng hạng lên chứ!
- Đúng đúng! Cần gì tốn kém vì mấy chuyện cỏn con như vậy a!
Hắn lễ phép nói:
- Kể chuyện mà không có rượu ngon thì cũng mất vui, có rượu ngon mà không kể chuyện cũng tụt hứng.
Thôi coi như ta mời các hạ 1 vò!
Cả đám bật cười, người đó liền tiếp tục kể chuyện:
- Tên đệ tử đấy đã từng làm đại đệ tử những 2 đời của Minh Thành phái rồi.
Không ngờ tên đó vẫn tồn tại nổi, tưởng hắn sẽ bị đè bẹp bởi đời Minh Thành tông chủ này chứ.
- Ta từng nghe gia gia kể lại, hắn ta trước kia là 1 tên ăn chơi lêu lổng, nam nữ cũng không tha, là 1 tên bại hoại.
Nhưng ta không tin lời gia gia cho cam a—
- Gia gia của ngươi nói đúng đấy - Người kia thêm lời - Tránh xa tên đấy ra là tốt nhất.
Rõ ràng là 1 đại đệ tử uy nghiêm lẫy lừng, mà lại làm chuyện vô phép tắc đó, quả thực rất có bệnh!
- Mà thực lực của hắn lại không hề rõ ràng nga.
- Cái này ngươi phải nói! - Người còn lại vỗ mạnh vào lưng người đó - Đứng đầu đệ tử chân truyền Minh Thành phái, lẽ nào lại yếu đuối như đám thường dân chúng ta được sao?
Anh Kiệt liền nói:
- Mạo muội hỏi chư vị, tên đại đệ tử đó mạnh lắm sao?
- Ta cũng không biết nữa a! Nhưng bản thân ta vừa gặp dạng người na ná như hắn cách đây vài trăm dặm khi nãy, công nhận là người đó mạnh lắm a!
Hắn ta từ từ đứng lên, chắp tay hành lễ:
- Chợt nhận ra tiểu nhân có chút chuyện cần xử lý, các vị cứ thong thả nhâm nhi chén rượu a!
3 người còn lại có chút buồn khi hắn rời đi.
- Tiếc thế, sao không ngồi đây nghe chuyện tiếp nga—
- Im lặng.
- Kẻ bên cạnh gõ đầu người đó, quở trách - Ai cũng có việc bận chứ, đâu có rảnh rỗi kể chuyện như ngươi!!!
- Vậy thượng lộ bình an nhé, đại nhân vô danh!
Sau khi hắn ta rời đi, đám người kia lại tiếp tục buôn chuyện.
- Rõ ràng là vẫn tiếp tục làm đại đệ tử được, sao tên đấy lại rời đi nhỉ?
- Lẽ nào… lại đi kiếm đạo lữ? - 1 người tò mò hỏi, nhưng rất nhanh đã bị người nọ gõ cho cục to cục nhỏ.
- Ngươi tưởng người tu tiên quan tâm đến chuyện đạo lữ rồi giống nòi như chúng ta à?? Không nhé, họ quan trọng sức mạnh hơn!
Người kia xoa xoa đầu mà cười khì:
- Cũng phải, ahaha…
—
Anh Kiệt hắn nhanh chóng đi theo hướng đi mà người ta chỉ, bắt đầu truy sát đại đệ tử Di Hòa.
Hắn có thể dễ dàng dung thứ cho người khác, nhưng riêng tên Hàn cẩu đấy thì không-bao-giờ!
Hồi trước tên điên Hàn cẩu đó nổi tiếng với mấy cái đồi trụy như vậy, còn bị lôi cả cái danh đại đệ tử vào nữa.
Hắn ta cũng là đại đệ tử, nghe thiên hạ đàm điếu về cái danh đại đệ tử của tên Hàn cẩu đấy mà muốn đào 1 cái lỗ rồi chui xuống cho bớt nhục!
Thêm nữa, đang yên đang lành tên đấy biết được Lưu Phong sư muội không chết, mà kết bằng hữu với sư muội.
Thật đáng ghét, mà sư muội còn không từ chối tên khốn đấy nữa cơ, thật khiến hắn muốn tức điên lên.
Đáng ghét! Cực kì đáng ghét!
Đến nơi,