Lưu Phong hoang mang nhìn người đang quỳ ở trước mặt mình.
Mũi của người này là cẩu à, sao đã lau sạch máu rồi mà vẫn còn ngửi được thế…?
Cô kịch liệt phủ nhận:
- Nào vị huynh đệ này.
Chắc là do ngươi uống rượu nhiều quá nên đầu óc có chút lú lẫn rồi đấy.
Ta đã nói ta chính là người tu tiên rồi mà, sao có thể là ma tôn gì gì đấy được kia chứ?
Đối phương vẫn khăng khăng, không hề bỏ ý định của mình:
- Không! Ta không có uống rượu nga! Chắc chắn là ngài, không sai vào đâu được!
Di Hòa nhìn về phía cô rồi lắc đầu.
Lưu Phong cô buông tay người đó ra, thở dài:
- Vị bằng hữu này có lẽ là thần kinh không ổn định rồi a! Ngươi nên về nhà sớm đi, đừng ra ngoài nói linh tinh nữa, kẻo sau này họa rước vào thân đó!
Lưu Phong đến cạnh Di Hòa, rồi cùng hắn chuẩn bị rời khỏi nơi đó.
Người mặc trang phục hắc y kia bất chợt bị buông tay, vội lao lên ôm đùi Lưu Phong lại, không cho cô rời đi.
- Không được nga! Xin ma chủ mau chóng quay về! Hiện tại ma tộc cần ngài a!
- Ta đã nói ta không phải là ma tôn rồi mà! - Lưu Phong không nhẫn nhịn nữa, trực tiếp gào ầm lên.
Di Hòa vội vàng lấn tới bịt miệng Lưu Phong lại.
- Thôi nào Lưu Phong, ngươi be bé cái miệng thôi, không lại lộ hết bây giờ!
Đột nhiên có thêm 1 bóng hắc y nữa đi tới đám hỗn độn đằng đó.
- Ca ca, huynh về rồi! - Người kia vui mừng reo lên, tuy nhiên vẫn đang ôm đùi Lưu Phong không chịu buông.
- Trì Mãn, chú ý hành phi! - Vị áo đen đằng đó gằn giọng.
Người đang ôm đùi có vẻ tên là Trì Mãn kia chợt nhận ra, rồi vội vàng buông tay.
- A, thất lễ quá! Mong ma chủ thứ tội!
Vị áo đen mà Trì Mãn xưng là “ca ca” đằng đó, tiến đến chỗ cô, cũng quỳ xuống hành lễ.
- Tiêu Tình Giản, bái kiến ma chủ.
Lưu Phong bất lực, chỉ biết đưa tay lên đỡ chán, vì cô hiện tại không biết có nên nói tiếp về việc này hay không nữa.
Di Hòa đứng bên cạnh, ôm bụng cười:
- Haha, không ngờ biểu cảm lúc bất lực của ngươi lại mắc cười quá a Lưu Phong!
Cô đen mặt lại, nhanh chóng triệu hồi Nhã Tịnh kiếm đến, trầm giọng xuống:
- Ngươi muốn chết theo kiểu nào, Lưu Phong ta sẽ thành toàn cho ngươi nga~
Di Hòa mồ hôi đổ ròng ròng, hắn ta từ từ lùi lại, miệng cười tươi:
- Thôi nào bằng hữu, ta đây vẫn còn muốn sống thêm mấy vạn năm nữa để ngắm hoa thưởng trà nha!
Lưu Phong lườm hắn, rồi thu thanh Nhã Tịnh lại.
- Thế bớt làm trò dùm ta, cảm tạ.
Cô đỡ người đang quỳ kia đứng dậy, nhưng nhìn người đó lại có chút quen quen…
- Ngươi là… người đã từng trộm túi càn khôn của ta đúng không?
Tình Giản đứng thẳng dậy, cười khúc khích:
- Ma chủ uy vũ.
Người hôm đó chính là tại