Lưu Phong đột ngột dừng chân lại.
- Vâng.
- Ngươi là kẻ cầm đầu ma tộc?
- Vâng.
Nghe câu trả lời của cô, Xuyên Giang thực sự sốc nặng.
Nàng ta đã từng mường tượng cảnh Lưu Phong tu ma, đi theo đám ma tộc kia.
Nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận sự thật này a!
Phải chăng, do chấp niệm của nàng về ma tộc thật sự quá sâu…?
1 người từ bé đã được huấn luyện kĩ càng, từ lâu đã được dạy dỗ đến khắc ghi trong lòng “Ma tộc là thứ bần tiện, là thứ dơ dáy của sự tạo hóa”, nay người mà nàng thương nhớ đã quay lại, nhưng đi theo đám bị gọi là “bần tiện” kia, thì làm sao mà nàng ta lại dễ dàng chấp nhận cho được…?
Thêm nữa, năm đó kẻ khiến cho Lan Quyên - thân mẫu của Du Ân phải bỏ mạng, chính là ma tộc nga…
Xuyên Giang nàng lao đến, cho Lưu Phong 1 cái bạt tai, lạnh lùng nhìn cô:
- Đại nghịch bất đạo! Từ giờ về sau đừng quay lại Phùng Chu phái nữa! Ly Xuyên Giang đây không có đệ tử nào như ngươi!
Nghe thấy tiếng động phát ra, 3 người đang chật vật băng bó kia lại ngây ngốc ra nhìn, còn Hồ Phúc lại thở dài.
Hi Trung rụt rè lên tiếng:
- Sư tôn, ngài làm vậy có hơi…
- Ngươi cũng muốn giống như kẻ này, muốn ta trục xuất ngươi khỏi tông môn? - Xuyên Giang lườm Hi Trung, tay chỉ về phía Lưu Phong.
Hi Trung ngay lập tức yên lặng, không dám hó hé thêm lời nào nữa.
1 bên má đã hằn đỏ dấu tay, Lưu Phong chỉ nhìn Xuyên Giang 1 chút, rồi lại quay đi.
- Ngài đừng lo, ta chỉ đến đây đòi nợ thôi.
Từ giờ về sau ngài sẽ không nhìn thấy ta lần nào nữa, và ta xin cam đoan là về sau ta sẽ không chạm mặt ngài từ sự việc lần này trở đi.
Nhìn bóng lưng từ từ rời xa kia của Lưu Phong, nàng ta lại có chút chua xót trong lòng.
Cô đến chỗ Thanh Di đang ngồi, khoanh tay đứng nhìn, giọng khiêu khích:
- Đường đường là 1 tông chủ cầm đầu 1 môn phái lớn mạnh, mà lại để người ngoài dắt mũi?
- Ngươi im đi! - Thanh Di vẫn cố gắng truyền lực, chật vật quát lên.
Cô chỉ biết nhún vai:
- Bộ kiến thức của ngươi lại hạn hẹp thế à? 1 thứ bị tâm ma vấy bẩn đến mức không thể thanh tẩy với 1 thứ thanh khiết như bạch ngọc kia sao mà có thể cải tử hồi sinh được vậy?
Thanh Di không thể nói được câu nào, Lưu Phong lại nói tiếp:
- Thật lòng khuyên ngươi đừng có cố chấp nữa, người đã chết không thể trái mệnh trở về được đâu.
Nói đoạn, Lưu Phong cô lôi ra từ trong túi áo 1 xấp giấy tờ, lật lật vài trang rồi nói:
- Ngươi từng mượn chúng ta cây trâm Quỷ Mặc, hạn 100 năm.
Nay đã qua 100 năm, như lệ ta đến đòi lại, nhưng có vẻ bây giờ ta không thể thu hồi món pháp bảo đấy rồi a!
Đôi đồng tử của Thanh Di mở to, lộ rõ vẻ cả kinh:
- Ý ngươi là sao?
- Còn sao nữa nga, cây trâm đó bị ngươi hút hết ma khí rồi, còn sử dụng được nữa đâu! Đồng nghĩa với việc chuyến này ta trắng tay trở về rồi còn gì! - Lưu Phong thở dài, tay cất xấp giấy đó đi.
Gã vẫn lơ ngơ, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm, nên cô đành giải thích cặn kẽ cho gã nghe:
- Cây trâm Mặc Quỷ kia, vốn là vật đã bị nhiễm nặng ma khí, không thể thanh tẩy nhưng có thể di