Chính Lưu Phong cũng không ngờ tới, vừa mới nói xong đột nhiên hệ thống lại vang chuông báo động.
- "Lưu Phong trong nguyên tác lãnh khốc vô tình, tuyệt đối sẽ không làm việc có nhân tính như thế! Cảnh báo vi phạm! Nhắc nhở lần đầu, lần 3 phạt trừ hết điểm hành trình thí chủ hiện có, lần 5 phạt tra tấn thần hồn, lần 9 bắt buộc phải đăng xuất ra khỏi thế giới!"
- .......................
- "Xin thí chủ hãy nghiêm túc chấp hành lệnh đóng vai "ma tôn" tàn ác muốn diệt nhân tộc!"
- Cái lệnh hủy bỏ cái tính cách này hình như vẫn còn hiệu nghiệm đúng không?
- "Vẫn còn."
- Tốt! Bây giờ thì........!- Lưu Phong hét thẳng vào mặt hệ thống - Để yên cho ta đi kiếm điểm hành trình từ nữ chính coi, hệ thống chết tiệt!
Hệ thống đang yên đang lành bị dọa cho tý nữa thì hồn bay 4 phương 8 hướng, vội lặn đi mắt tăm hơi.
Xuyên Giang vẫn ngồi trên giường, 2 chân thõng xuống để đồ đệ kia của nàng xem xét vết thương, đột nhiên bị hỏi câu đấy khiến nàng có hơi mất bình tĩnh, đánh mạnh 1 cái vào đầu Lưu Phong:
- Mới có 200 năm, mà ngươi đã học được thói cuồng ngôn từ đâu rồi a!
Cô nhanh chóng đứng lên, lấy từ trong túi ra mấy lọ đan dược, rồi ném hết về phía Xuyên Giang.
- Lọ này trị vết thương ngoài da, lọ kia làm lành sẹo, làm mờ vết bầm tím, còn lọ này là để trị vết thương bên trong.
Thêm lọ ngoài này giúp dưỡng da nữa, còn lọ đằng đó giúp bổ máu.
Cứ dùng thoải mái đi, hết ta lại lấy tiếp cho.
Cảnh tượng này, thực sự lại khác trong trí tưởng tượng lắm nga—
Những tưởng mấy bộ khác cô từng đọc qua, thì ít nhiều cũng đều có phân cảnh nữ chính bị thương.
Nam chính nếu không dìu nữ chính đi gặp đại phu hay đi bệnh viện, thì lại ở trong hang động hay trong phòng để giúp nữ chính trị thương a!
Lý thuyết là thế, nhưng thực hành nó lạ lắm......
Lưu Phong cô lại chơi lối đi riêng: ném hết đan dược cho người ta, để bệnh nhân tự điều trị cho mình!
Mà Xuyên Giang vốn đã vô cùng ngượng kể từ khi ra khỏi phòng giam rồi, nếu giờ để "nghịch đồ" Lưu Phong kia tiếp tục làm càn, chỉ sợ nàng không chịu nổi được mà triệu hồi Tĩnh Anh kiếm đến chẻ đôi đối phương ra mất nga!
Chữa trị xong, đột nhiên Xuyên Giang nhớ ra điều gì đó, nàng hỏi Lưu Phong:
- 200 năm trước tiểu súc sinh nhà ngươi suýt thành người què là thế nào?
Bất chợt bị hỏi câu đấy, Lưu Phong cô có chút giật mình, rồi gãi má:
- Tin đồn nhảm mà Xuyên Giang tông chủ cũng tin? Chẳng qua là lũ thấp kém mới hay truyền nhau mấy thông tin này, chứ hồi đấy ta đâu có bị thương nặng đến vậy.
Nghe câu "Xuyên Giang tông chủ" thốt ra từ miệng người kia, Xuyên Giang không khỏi hụt hẫng.
Biết sao được, nàng đã từng đuổi đại nữ đệ tử đó đi, bây giờ danh xưng kiểu đấy cũng là do lỗi của Xuyên Giang nàng a.......
Vậy mà nàng ta lại còn mặt dày lẻn đi làm hòa nữa! Thế mà còn bị bắt sống giữa chừng! Thật