Cuối cùng, Lưu Phong không chạy nổi nữa, liền ngồi bệt xuống đất.
Xuyên Giang cũng đến nơi, nhưng trông nàng ta ung dung hơn nhiều nga—
- Sư tôn, sao chạy mãi người không mệt vậy a? - Lưu Phong đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, đưa đôi đồng tử lên nhìn nàng.
Xuyên Giang nàng cũng đưa mắt nhìn lại cô, rồi nói:
- Ai bảo ngươi không chịu luyện tập? Giờ thể lực thì rõ yếu, lại còn than.
Nghe nàng ta trả lời, Lưu Phong đã đổ mồ hôi rồi lại còn đổ nhiều hơn.
Đúng là giới tu tiên trong truyền thuyết có khác a— chạy những mấy nghìn vòng quanh tông môn mà mặt vẫn không biến sắc, bổn tôn bái phục, bái phục!!!
Sau đó, Xuyên Giang nàng quay người rời đi, nhưng vẫn nói vọng lại:
- Rảnh thì mau đến chính điện nhận việc làm, đừng có làm biếng!
- Đệ tử tuân lệnh! - Lưu Phong cô nhanh chóng đứng lên, chắp tay nhận lệnh.
Còn 1 mình, cô chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa đi liên lạc hỏi thăm vị huynh đệ cùng nơi xuất xứ kia từ khi sư tôn của cô đến ma giới lần nào, nên nhanh chóng về phòng, lấy miếng ngọc bội mà hắn đã từng đưa để truyền tin.
- “Sủi cảo” đại nhân à~ Lâu rồi ngươi vẫn chưa nói chuyện với ta lần nào đâu đó nga! - Đầu bên kia, chính là Di Hòa.
- Không phải lo, chắc sắp tới ta sẽ qua thăm đại nhân sau.
- Lưu Phong hồi âm lại.
- Có dịp gì mà ngươi phải mò lên nhân giới vậy? Không phải là ngươi đang bận việc tại ma giới à? - Hắn ta tò mò hỏi.
Nghe vị “Cẩu lông xù” đại nhân kia hỏi, khóe miệng của cô khẽ giật giật.
- Không cần, mà cũng chẳng cần dịp gì nữa đâu.
Nữ chính đã đến ma giới, rồi lôi ta hồi tông môn rồi.
- Hả??? Cái gì cơ??? - Di Hòa ngạc nhiên - Ta đã từng nghi ngờ nàng ta xuống ma giới để bẻ cổ ngươi cơ, ai dè nàng lại lôi ngươi về nhân giới!
- Hóa ra người làm lộ hầm không gian thông giữa ma giới và nhân giới là ngươi à, “Cẩu lông xù” đại nhân? - Lưu Phong gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ.
- Hơ hơ, “Sủi cảo” đại nhân tha mạng nga, ta còn muốn thưởng trà ngắm hoa nở thêm vài vạn năm nữa, chưa muốn lĩnh cơm hộp sớm đâu!
Tuy ức lắm, nhưng nữ chính đến tận nơi hỏi cung thì nên trách ai a…?
- Thôi dẹp việc đấy sang 1 bên đi! - Lưu Phong đưa tay ra đỡ trán - Chuyện nam chính biến mất ngươi đã biết chưa?
- Đã biết.
Cố gắng đóng tốt vai chính nhé “Sủi cảo” đại nhân!
Lưu Phong cô bất lực.
- … Thế hóa ra ngươi cũng đề xuất ta à, đại nhân “Cẩu lông xù”?
- Ngài chịu khó chút a! - Đầu bên kia có tiếng cười - Hiện người phù hợp nhất là ngài thôi, ta không thể đảm nhận vai chính được, vì ta không hề có chút câu chuyện nào liên quan tới nam nữ chính, ngoại trừ chuyện ta sẽ bị nam chính ngũ mã phanh thây rồi ném vào lò luyện đan thôi nga!
Cô im lặng hồi lâu, rồi mới hỏi:
- “Cẩu lông xù” đại nhân, tại sao ngươi lại tới đây?
- Hả?? - Bị hỏi đột ngột như vậy, khiến hắn có chút bất ngờ.
- Sao ngươi lại tới được đây? Tại thế giới cũ bộ ngươi bị sao à?
- Cũng không hẳn là vậy.
- Di Hòa khịt mũi - Chỉ là do bị