Trong nháy mắt, mặt Sở Thanh Vân cứng đờ, tai đỏ bừng lên.
“Sư tôn, chuyện này… hoàn cảnh không thích hợp, chúng ta có thể bị truyền tống ra ngoài bất cứ lúc nào.
”
“Yên tâm, vi sư biết chừng mực.
” Bạch Cẩn Phong cười khẽ, không đợi Sở Thanh Vân phản ứng liền bế sốc y lên, tiến vào trong hang động.
Tấm thảm lông thú mềm mại trải dưới đất còn chưa kịp cất, Bạch Cẩn Phong thuận thế thả Sở Thanh Vân lên đó, thuần thục lột hết đồ của Sở Thanh Vân, chỉ để lại thân dưới trống trơn cùng một lớp áօ ɭót lỏng lẻo bên trêи.
Vết sẹo đằng sau lưng nhờ vô số linh đan diệu dược mà đã kết vảy, hiện tại chỉ mất mỹ quan một chút nhưng không còn đau, thế nhưng Bạch Cẩn Phong vẫn ôn nhu hôn lên đó, thì thầm với y.
“Thanh Vân, vì để bảo đảm cho vết thương, ngươi chịu khó một chút nhé.
”
Sở Thanh Vân đang không hiểu thì đột nhiên bị dựng dậy, Bạch Cẩn Phong đặt y nằm lên người, lúc này y mới biết chịu khó là chịu khó gì.
Không đợi cho y định thần lại, giọng nói khàn khàn tê tái vang lên bên tai.
“Thanh Vân, hôn vi sư.
”
Ánh mắt quá mức chuyên chú làm mặt thiếu niên nóng lên, nhưng hai người vốn tình cảm tràn đầy, Sở Thanh Vân vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, nghe lời hôn lên môi Bạch Cẩn Phong.
Hai người quấn quýt miệng lưỡi một lúc, bên dưới của Bạch Cẩn Phong đã có phản ứng, cộm lên chọc vào ʍôиɠ Sở Thanh Vân, y nhớ lại thứ to lớn đó từng ra vào trong người mình, vội vàng ngồi dậy.
“Bí cảnh sắp đóng rồi, đệ tử nghĩ là… ưm.
”
Bạch Cẩn Phong làm sao buông tha được cho Sở Thanh Vân, y vừa ngồi dậy hắn đã ngồi theo, miệng cúi xuống ngậm lấy đầu nhũ đỏ ửng qua lớp lụa trắng.
Ngực nóng lên, vải lụa ma sát với da thịt gây cảm giác ngứa ngáy, đầu nhũ bị ngậm lấy chơi đùa, Sở Thanh Vân cảm thấy cả người tê dại, vừa định ngọ nguậy thì lại thấy cấn cấn bên dưới ʍôиɠ, liền thành thật ngồi im.
Bạch Cẩn Phong một bên chơi đầu nhũ của Sở Thanh Vân, một bên dùng cả hai tay thò vào áo xoa nắn làn da nhẵn nhụi của thiếu niên, xoa từ bộ ngực xuống dưới, lướt qua vòng eo mảnh khảnh, sau đó sờ soạng cặp ʍôиɠ căng vểnh.
Hai tay chợt dùng lực banh cánh ʍôиɠ săn chắc mềm mại ra, hung khí bên dưới cọ lên cọ xuống khe ʍôиɠ, đỉnh đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Sở Thanh Vân mơ màng bị khơi lên ɖu͙ƈ vọng, miệng buông thả rêи lên một tiếng, không ngờ lại kϊƈɦ thích đến Bạch Cẩn Phong, hắn dùng răng vừa nhay cắn vừa cọ xát.
“A… Cẩn Phong… đau!”
Bạch Cẩn Phong nghe lời nhả răng ra, dùng đầu lưỡi vừa ɭϊếʍ vừa ʍút̼, cảm giác tê dại lan tràn từ ngực đến toàn thân, vật nhỏ bên dưới của Sở Thanh Vân từ từ đứng lên.
“Cơ thể Thanh Vân cũng rất thành thật nha.
” Bạch Cẩn Phong buông tha hai cánh ʍôиɠ của Sở Thanh Vân, tay đưa lên vuốt ve tính khí xinh đẹp.
Vải lụa bị thấm nước dán sát vào da thịt, cơ thể thiếu niên hiện lên đẹp không tì vết, vật kia cũng thực nhạt màu, Bạch Cẩn Phong chỉ sờ vài cái Sở Thanh Vân đã ưỡn người lên, tay túm tóc Bạch Cẩn Phong để giữ thăng bằng.
Điểm mẫn cảm bị công kϊƈɦ, Sở Thanh Vân nào còn nghĩ được gì, dứt khoát buông tha, sau đó tận hưởng cảm giác được phục vụ.
Toàn thân nhanh chóng dấy lên cảm giác khô nóng, môi lưỡi Bạch Cẩn Phong hơi lành lạnh, lướt đến đâu làm Sở Thanh Vân ngứa ngáy đến đó, da thịt giống như bị bỏng, thiêu đến tâm trí y cũng mơ màng.
“Nhanh nhanh lên… sư tôn, đệ tử ngứa…”
“Thanh Vân muốn vi sư nhanh cái gì?” Bạch Cẩn Phong một tay vuốt ve tính khí của thiếu niên, tay kia sờ soạng đến địa phương bí ẩn, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Là ở đây sao?”
Da mặt Sở Thanh Vân vốn mỏng, làm sao mà có thể trả lời được, y ấm ức, dứt khoát nhắm chặt mắt giả chết.
“Sao vậy? Giận à?” Bạch Cẩn Phong cười trầm, hơi thở ái muội phả lên tai, ngón tay bên dưới cứ trêu trọc lập lờ càng làm Sở Thanh Vân khó chịu.
Y phát cáu bèn véo mạnh lên eo nam nhân, “Sư tôn đừng chọc nữa, làm gì thì nhanh nhanh lên, bí cảnh sắp đóng lại rồi.
”
Bạch Cẩn Phong yêu chết dáng vẻ thẹn thùng này của Sở Thanh Vân, nhưng mà cũng không dám trêu chọc y quá, vội vàng dỗ.
“Muốn nhanh thì Thanh Vân phải nghe lời vi sư, nào, mau thả lỏng người ra.
”
Sở Thanh Vân cam chịu, nhắm mắt lại, gục đầu vào vai Bạch Cẩn Phong, mặc hắn làm gì thì làm.
Bạch Cẩn Phong nương theo chất lỏng rỉ ra từ đỉnh nấm, dùng nó kiên nhẫn mở rộng cho Sở Thanh Vân, suốt quá trình Sở Thanh Vân cắn răng nhẫn nhịn, chỉ là làn da trêи cơ thể đã đỏ ửng lên.
Đến khi ba ngón tay có thể chen chúc trong hậu huyệt nhỏ hẹp, vách tường bên trong đã mềm ra như một bãi nước, Bạch Cẩn Phong mới rút tay ra,