Khi nào việc này chưa được giải đáp rõ ràng thì Bạch Cẩn Phong vẫn lo sợ, hắn làm sao mà dám đặt cược tính mạng của Sở Thanh Vân, nhưng mà Phùng Tư Triết bây giờ đang là mục tiêu của gia gia hắn, hắn không thể hỏi được.
Bắc Hàn Phi Thiên vừa đến nơi, mỗi người đang đứng tại địa phương này lại lộ ra một biểu tình khác nhau.
Bạch Ân là đắc ý vì có thêm viện trợ, Sở Thanh Lan nhíu mày đề phòng, còn Phùng Tư Triết có phản ứng lớn nhất, hận thù và kinh tởm đều viết lên mặt gã, giống như trước mặt là một thứ gì đó không nên tồn tại trêи đời này vậy.
“Phùng Tư Triết, ngươi trốn giỏi lắm, lại còn kéo được Sở Thanh Lan về phe mình, ngươi tưởng như vậy chúng ta không có cách gì đụng vào ngươi chăng?”
“Bắc Hàn Phi Thiên tên khốn này!” Phùng Tư Triết tức đến run người, vừa mở miệng tính phản bác, không ngờ Sở Thanh Lan lại túm lấy tay gã.
“Đứng ra đằng sau!”
Phùng Tư Triết liền rụt cổ, ấm ức lùi lại.
Sở Thanh Lan nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, cảm thấy trước kia mắt hắn mờ rồi, thì ra người bên cạnh đều chẳng có ai là đơn giản.
Đầu hắn liên tục tính toán, liên kết hết những sự việc đã từng xảy ra, nhận thấy vô số điểm bất hợp lý, hắn nhíu mày.
“Bắc Hàn Phi Thiên, Bạch Ân, các ngươi muốn làm gì?”
“Sở Thanh Lan,” Bắc Hàn Phi Thiên phóng ra khí thế, mùi tử khí bốc ra từ người lão khiến cỏ cây xung quanh héo úa, lão cười tàn độc.
“Giao Phùng Tư Triết ra đây, ta sẽ nể tình bằng hữu cũ mà tha cho ngươi một mạng!”
“Bắc Hàn Phi Thiên, mới trăm năm không gặp mà ngươi lớn lối quá.”
Sở Thanh Lan bình tĩnh nhìn lão, hắn cảm thấy khí tức này không hề sạch sẽ, mùi hương này chỉ có ở những tên ma tu giết người không ghê tay mà thôi.
“Nói nhảm,” Bắc Hàn Phi Thiên đột nhiên vung tay, vô số lệ quỷ từ ống tay áo bay ra vây lấy Sở Thanh Lan, nhưng bị kiếm khí trêи người hắn doạ cho không dám đến gần.
Gương mặt của Bắc Hàn Phi Thiên liền trở nên vặn vẹo.
Sở Thanh Lan không để ý đến lão, trong con ngươi đều là lạnh nhạt.
“Ta có rất nhiều thắc mắc, trận đồ sát Thuỷ Ngư thành năm xưa có phải các ngươi đổ oan cho a Triết hay không?”
Phùng Tư Triết đứng ở đằng sau lưng Lan bỗng run lên, bao nhiêu ký ức tưởng chừng đã quên hết đột nhiên bị gợi lại, gã run giọng.
“Lan ca…”
“Năm ngàn người, ta tự hỏi vì sao năm ngàn người lại chết oan uổng,” Sở Thanh Lan lắc đầu nhìn những lệ quỷ với gương mặt dữ tợn đang bay lượn xung quanh, nói ra một đáp án làm lòng người rung động.
“Hoá ra bọn họ đều biến thành công cụ của Bắc Hàn Phi Thiên ngươi! Hoá ra ta đã bênh vực một kẻ lòng lang dạ sói!”
Câu cuối Sở Thanh Lan gần như hét lên, hắn gằn giọng.
“Vậy còn a Triết, ngày đó ngươi làm gì với a Triết?”
“Lan ca,” Phùng Tư Triết túm lấy tay áo hắn, cầu xin.
“Huynh đừng hỏi nữa được không? Ta không muốn nhắc lại.”
“Trả lời cũng được thôi,” Bắc Hàn Phi Thiên cười mỉm, “Đằng nào thì ngươi cũng biết thôi.”
“Bắc Hàn Phi Thiên!” Bạch Ân cũng quát.
“Ngươi đừng nói linh tinh.”
Nhưng Bắc Hàn Phi Thiên nào có nghe, lão thoải mái kể ra mọi việc.
“Ngày đó ta đã bắt Phùng Tư Triết đến địa phương này, ép gã sử dụng Vọng Nguyệt sơn hà đồ mở cánh cửa kia ra, thế nhưng thật tiếc, cánh cửa kia hấp thu hết máu huyết của gã mà vẫn không hề nhúc nhích.
Sau đó bọn ta tính ra, vẫn phải cần một linh hồn lớn mạnh để hiến tế nữa thì cửa mới mở được, linh hồn Phùng Tư Triết lúc đó mới Hợp Thể kỳ, còn chưa đủ.”
Bắc Hàn Phi Thiên tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ngày đó ta có việc bận trở về tông môn, Phùng Tư Triết trong hoạ có phúc, đột phá Đại Thừa kỳ, chạy thoát khỏi nơi đây, không ngờ gã đột phá xong lại mạnh đến vậy, nếu ngươi không cứu, có lẽ ta sẽ chết thật không chừng.”
Sở Thanh Lan không ngờ lão nói ra nhẹ nhàng đến vậy, trong lòng rung động, sau lưng hắn bọn chúng còn làm những gì nữa chứ?
“Ngươi thật không phải là người, a Triết cũng chỉ vô tình nhặt được Vọng nguyệt sơn hà đồ, các ngươi cũng biết mà?” Sở Thanh Lan nói xong mới thấy vô lý, hắn thắc mắc.
“Vì sao lúc đầu các ngươi lại tỏ vẻ không muốn? Rõ ràng nếu các ngươi đòi a Triết cũng sẽ đưa ra thôi.”
“Ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu?” Bắc Hàn Phi Thiên cười gằn, “Phùng Tư Triết là lựa chọn tốt nhất