Bạch Cẩn Phong siết chặt Sở Thanh Vân bằng hai cánh tay rắn chắc, cảm thấy hơi thở của y phả vào cổ nóng bỏng, tảng đá đè nặng trong lòng lúc này mới được hạ xuống.
“Sư tôn,” Sở Thanh Vân bị ép đến mức khó thở, vùng vẫy mấy cái nhưng không được, đành phải mặc kệ để cho Bạch Cẩn Phong ôm mình.
“Gặp lại người thật tốt.”
“Đúng vậy.” Bạch Cẩn Phong hít vào mùi hương quen thuộc của thiếu niên nhà mình, “Vi sư cũng rất vui vì đã tìm thấy Thanh Vân.”
Bạch Cẩn Phong ôm chán chê rồi mới thả Sở Thanh Vân ra, hai người bắt đầu nắm tay nhau đi thăm dò nơi đây.
“Sư tôn.” Sở Thanh Vân thắc mắc.
“Sao người tìm đến được đây?”
Bạch Cẩn Phong thành thật trả lời:
“Vi sư nhìn thấy Ngũ sắc tường vân ở trêи bầu trời nên tìm đến, lúc đó còn tưởng ngươi thăng cấp cơ.”
“Không có đâu, thăng cấp Nguyên Anh đâu có dễ vậy chứ?” Sở Thanh Vân bắt đầu kể cho Bạch Cẩn Phong nghe về Tiêu Mặc, về những việc ngài ấy đã làm cho Vĩnh Sinh đại lục.
Bạch Cẩn Phong trầm ngâm một chút rồi phỏng đoán.
“Chắc có lẽ ngài ấy đã tích đủ công đức, những người có công đức vô lượng nghe đồn không cần phải độ kiếp, trực tiếp thăng lên làm thượng tiên.”
“Ngài ấy thật tốt!” Sở Thanh Vân chỉ vào tử phủ của mình, “Ngài ấy tặng đệ tử một hạt châu, đệ tử còn chưa kịp xem xét.”
“Hạt châu?” Bạch Cẩn Phong hoảng hốt, vội vàng buông tay Sở Thanh Vân ra, dùng linh thức thăm dò vào tử phủ của y.
Sở Thanh Vân cũng giật mình, “Yên tâm đi sư tôn, đệ tử tin tiền bối Tiêu Mặc là người tốt.”
“Im lặng nào, để vi sư kiểm tra.” Bạch Cẩn Phong đè tay Sở Thanh Vân lại, nghiêm túc kiểm tra mổ xẻ hạt châu, đến khi Sở Thanh Vân tò mò hết chịu nổi rồi hắn mới thì thào.
“Đây là…”
Sở Thanh Vân lập tức hỏi: “Đây là gì vậy sư tôn?”
Bạch Cẩn Phong không kiểm tra thấy có gì nguy hiểm trong hạt châu cả, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn giải thích:
“Nếu vi sư không nhầm thì đây chính là Vạn luân châu, có thứ này, tốc độ hấp nạp linh khí của người cầm nó sẽ nhanh gấp năm lần bình thường.”
Tim Sở Thanh Vân đập thình thịch.
“Năm… năm lần???”
“Đúng vậy.” Bạch Cẩn Phong xoa đầu Sở Thanh Vân, “Đây là thứ ngươi đáng được hưởng.”
“Sư tôn…” Sở Thanh Vân ôm chầm lấy Bạch Cẩn Phong, “Như vậy đệ tử sẽ cố gắng tu luyện để có ngày đuổi kịp người.”
Bạch Cẩn Phong cười dịu dàng: “Được.
Vi sư chờ, nhưng ngươi muốn sử dụng hạt châu này trước tiên phải nhận chủ đi đã.”
“Vâng.”
Sở Thanh Vân nghe lời Bạch Cẩn Phong bức ra một giọt tinh huyết sau đó thả vào Tử phủ, Vạn Luân châu nhanh chóng hấp thụ, xung quanh nó bắt đầu xuất hiện sương máu nhàn nhạt.
Cùng lúc đó, cảm quan của Sở Thanh Vân về thế giới bỗng như được nhân lên, ngay cả từng phân tử linh khí xung quanh cũng được y nhìn thấu.
Y thử hít sâu một hơi, một luồng linh khí sánh đặc tràn vào đan điền, cả cơ thể run lên vì thoải mái, lượng linh lực tích tụ tăng lên không ít.
“Sư tôn, đây thực sự là Vạn Luân châu, quá kỳ diệu, đệ tử chưa bao giờ cảm thấy việc tu luyện dễ như bây giờ.”
Bạch Cẩn Phong mỉm cười, “Cũng có thể do linh khí nơi này vốn đã rất nhiều rồi.”
Sau khi giải quyết xong Vạn Luân châu, Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong cùng đi xem xét hết thảy những hình thù trêи vách đá, phát hiện nó đều được khắc bằng kiếm, Bạch Cẩn Phong tinh mắt nhìn thấy một vài bộ công pháp quen mắt mà tên cũng đủ để làm cho tu chân giới rung chuyển.
“Sư tôn, có cả Hỗn độn vô ảnh kiếm này.” Sở Thanh Vân kéo tay Bạch Cẩn Phong chỉ vào một loạt hình vẽ, y ngạc nhiên khi đằng sau tám chiêu thức của bộ công pháp này còn có thêm hai chiêu nữa.
Bạch Cẩn Phong cũng bất ngờ: “Đâu, để vi sư xem nào.”
“Hỗn độn hoá vô ảnh.
Vô ảnh hoá hư không,” Bạch Cẩn Phong giật mình ngộ ra.
“Thì ra hỗn độn chưa phải là cấp bậc cao nhất, hư không mới là tận cùng…”
Bạch Cẩn Phong nhìn như si như say, sau đó rút Vô Ảnh kiếm ra, bắt đầu múa theo từng chiêu thức được vẽ trêи bức vách.
Khoảnh khắc múa xong chiêu cuối cùng, Bạch Cẩn Phong chỉ thẳng kiếm lên trời, khí tức sát phạt tràn ra làm cát trêи mặt đất bị đẩy sang bốn phía, nhất thời không gian dao động, từng gợn sóng sinh ra, giữa không trung xuất hiện một vết nứt dài, khí tức cuồng bạo từ bên trong tràn ra.
Sở Thanh