"Thương Lan thánh quân, người đã tỉnh rồi."
Sở Thanh Lan đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trong một căn phòng nhỏ, nghe thấy vậy vội mở mắt ra, tên đệ tử đứng ngoài lướt thấy một tia tinh mang hiện lên trong mắt hắn, vội vàng cúi thấp đầu.
Sở Thanh Lan vội đứng lên, không để ý đến tà áo đã nhăn lại.
"Người đã tỉnh? Mau mau dẫn ta đi gặp."
Sở Thanh Lan trong lòng đang bối rối, a Triết oan uổng năm trăm năm, mà hắn đã thú thê sinh tử, bây giờ gặp nhau thật sự không biết nên nói gì.
Còn Ninh Mạn Mạn nữa.
Thê tử của hắn trong lời Bạch Cơ Tử nói rất độc ác, nhưng cơ bản là hắn không tin lời lão, người độc ác làm sao dám lấy thân mình để che chắn lôi kiếp cho nhi tử?
Có thể nàng làm sai, nhưng mà một khoảnh khắc kia tình mẫu tử đã vượt lên trên hết, hắn không trách nàng, mà có lẽ cũng chẳng có tư cách để trách nàng.
Trong cuộc tình chắp vá này, Sở Thanh Lan với nàng chỉ có nghĩa chứ không có tình, tuy vậy, hắn làm người chính trực, đã có nàng thì tuyệt đối không có người khác.
Nhưng Ninh Mạn Mạn đã chết mười bảy năm rồi, có lẽ hắn cũng phải buông ra quá khứ thôi.
Cái Sở Thanh Lan sợ bây giờ chính là khúc mắc giữa hai người, hắn có thể xin lỗi, thế nhưng những gì a Triết phải chịu thì hắn làm sao mà bù đắp được?
Vết thương của Phùng Tư Triết trở nên nguy kịch, độc đã xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, tuy gã tu vi cao cường nhưng không có thuốc dẫn độc ra thì có thần tiên cũng chưa chắc đã cứu nổi.
Lúc đó Sở Thanh Lan quá hoảng hốt, không kịp lựa chọn giữa nhi tử và a Triết, hắn vốn đã thiệt thòi cả hai người, giờ đây giữa lằn ranh sinh tử, lý trí của hắn như bay sạch, chỉ biết cắm đầu ôm a Triết mà chạy.
Hắn biết không thể để a Triết có chuyện được, nếu không hắn đến chết cũng không yên lòng.
Sở Thanh Lan mang a Triết đến Vạn Cổ vực, nhờ vực chủ Liễu Tinh Ca cứu giúp.
Liễu Tinh ca cũng là một người hào sảng, không nói hai lời lập tức đưa Phùng Tư Triết vào Hoang Cổ đàm, dĩ độc trị độc, để trùng độc dẫn dắt độc tố ra ngoài.
Thế nhưng Hoang Cổ đàm vốn dĩ là cấm địa của Vạn Cổ vực, dung túng cho một người vào đã là quá thể, Sở Thanh Lan đành phải chờ bên ngoài.
Lần chờ đợi này là hai tháng.
Sở Thanh Lan vốn mang tâm trạng do dự đến gặp Phùng Tư Triết, bước chân cũng không dứt khoát, thế nhưng mà lúc mở cửa căn phòng không nhìn thấy người đâu, hắn hoảng hốt.
"A Triết đâu rồi?"
Tên đệ tử cũng kinh ngạc không kém, vội vàng chạy vào bên trong.
"A! Ngài ấy...!lúc nãy ngài ấy còn ở đây mà?"
Sở Thanh Lan trầm mặc, bước chân vào phòng, nhìn thấy trên bàn có một phong thư đặt trên một chiếc hộp ngọc, hắn nhíu mày, xua tay.
"Ngươi ra ngoài đi, để ta ở đây một lúc."
Những lời này vô thức mang theo đè nén và uy áp.
Tên đệ tử không hiểu ra sao, chỉ thấy cả người khó chịu, vội vàng xin phép rồi chạy ra ngoài.
Sở Thanh Lan bước tới, dùng linh lực tụ vào đầu ngón trỏ điểm xuống, phong thư liền hoá thành quang mang bay vào đầu.
"Lan ca, độc của ta đã dứt, cũng đến lúc phải đi rồi, xin huynh đừng đi tìm.
Mười bảy năm ta cố gắng giữ huynh bên người, thế nhưng chúng ta vẫn không thể vượt qua lằn ranh bằng hữu.
Trong suốt hai tháng qua ta đã nghĩ thông rồi, huynh chưa từng yêu ta, mà tình cảm là thứ không nên cưỡng cầu...!vì thế nên ta buông tha cho huynh.
Cảm ơn huynh mười bảy năm làm bạn, chúc cho tương lai vạn sự bình an.
Thứ ta để lại có thể kéo dài thêm năm mươi năm tuổi thọ, năm mươi năm đủ để huynh chuẩn bị, sau đó hãy phi thăng.
Cả cuộc đời huynh dùng để truy cầu sức mạnh, đừng bỏ lỡ cơ hội lần này.
Cầu mong không bao giờ gặp lại.
A Triết."
Thân hình cao lớn của Sở Thanh Lan chao đảo, bắt lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, hắn không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì nữa...!Hụt hẫng? Mất mát? Đau đớn? Hay tất cả những thứ đó cùng hội tụ