Từ Kha bị trói gô lại, cơ thể miễn cưỡng lắm mới có thể cử động, hắn mím môi, "Tại sao không phải là ngươi nhích sang chỗ ta."
Diệp Thần hừ lạnh: "Ta mà nhích được thì đã không cần đến ngươi."
"Ta kệ ngươi, ta không nhích, đau tay lắm."
"Vậy tay ta thì không đau chắc."
Nếu Sở Thanh Vân ở đây chắc sẽ cạn lời với bọn họ, chẳng hiểu do bát tự không hợp hay do vấn đề gì mà rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng rồi hai tên này vẫn còn cố hơn thua với nhau.
Cũng may là cả hai người nhanh chóng sáng suốt lại, giờ cũng chỉ còn một hi vọng duy nhất là Diệp Cô Tuyệt.
Chỉ có lão đến đây bọn họ mới có đường thoát thân.
Từ Kha cắn răng, cố gắng dùng hết sức bình sinh để lật người lại.
Vì linh lực bị phong bế, cơ thể lại không thể nhúc nhích, có thể nói Từ Kha bây giờ còn yếu hơn cả người phàm, gã dùng hơn nửa canh giờ mới có thể lật người sang bên kia.
Ở tư thế này gã chỉ có thể nhìn thấy lưng Diệp Thần, khốn tiên tác trói gô người lại, hai tay quặp ra đằng sau, Từ Kha bỗng nhận ra tiểu tử kia thật là gầy, vòng eo hõm hẳn xuống, khéo chỉ một tay là ôm trọn.
Khụ.
Giờ này còn nghĩ lung tung gì vậy? Từ Kha mất tự nhiên hắng giọng, nhắc nhẹ.
"Sao ngươi còn không quay lại đây?"
"Ta...! ta không quay được..." Diệp Thần bất lực, hắn đã cố gắng lắm rồi nhưng cơ thể vẫn không thể cựa quậy, đành mất tự nhiên nói khẽ.
"Hay là ngươi lại giúp ta?"
"Ngươi đúng là đồ vô tích sự!" Từ Kha mắng thì mắng nhưng cơ thể lại tiếp tục nhích lên, sau đó dùng cằm tì vào vai Diệp Thần, miễn miễn cưỡng cưỡng ấn cho hắn nằm thẳng.
Nói thì nhanh nhưng để thực hiện được điều này, Từ Kha lại mất thêm nửa canh giờ nữa, mồ hôi trên trán cũng chảy ròng ròng.
Khoảng cách hai người lúc này thật là gần, mặt Từ Kha dí sát vào cổ Diệp Thần, hơi thở nóng bỏng phả lên làm hắn ngứa ngáy, mặt nóng bừng lên, hắn lí nhí.
"Dây...!dây chuyền ở trong cổ ta, bị áo che đi rồi, ngươi cần phải kéo nó ra ngoài đã..."
Dù sao mặt mũi cũng ném hết đi rồi, Từ Kha mím môi, bắt đầu dùng...!răng cắn áo Diệp Thần rồi lôi mạnh ra.
Tình cảnh này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu xấu hổ, Từ Kha im lặng không nói một lời, tuy hàm răng ê ẩm nhưng động tác thì không dừng lại chút nào, chỉ có tai là đỏ bừng lên bán đứng tâm tình của gã.
Sau khi dùng hết sức bình sinh, cuối cùng gã cũng kéo được hết hai lớp áo của Diệp Thần ra ngoài, làn da trắng nõn lộ ra trong bóng tối.
Ỷ vào ánh mắt tinh tường của tu sĩ, Từ Kha thấy rõ ràng ở bên cạnh xương quai xanh mảnh khảnh của Diệp Thần có một nốt ruồi son, mắt gã không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào đó.
Thật là đẹp.
"Nhanh lên, ngươi thấy sợi dây chuyền chưa?" Diệp Thần không biết suy nghĩ đồi truỵ của Từ Kha lúc này, nhưng khí tức nam tính trên người của gã cứ quanh quẩn mãi làm hắn không chịu nổi.
"A." Từ Kha giật mình, hồi thần lại, "Đây đây, ta nhìn thấy rồi."
Mặt nóng bừng lên, Từ Kha dời sự chú ý đến sợi dây chuyền có mặt bằng ngọc đang nằm trên cổ Diệp Thần.
"Ngươi nhìn thấy viên đá màu đỏ lồi lên không, cắn vào đó là được."
Miếng ngọc này có hình một con cá đang quẫy nước, ở vị trí mắt đúng là có khảm một viên đá đỏ, nhưng mà vị trí miếng ngọc thì ở gần ngực Diệp Thần.
Từ Kha lại tiếp tục cắn cắn hòng kéo sợi dây lại phía mình, loay hoay một hồi miếng ngọc lại càng trượt đi, gã tức tối, dùng hết khí lực trườn đến.
Trên người Diệp Thần có một mùi hương nhè nhẹ như hương trầm, làn da mịn màng đến khó tin, lúc trườn được đến chỗ miếng ngọc hình cá, mặt Từ Kha gần như úp lên ngực hắn.
Nhịp tim hai người đều đập nhanh, bầu không khia thật sự lúng túng.
"Con mẹ ngươi nhanh nhanh lên." Diệp Thần gắt lên.
Hắn thực