Bạch Cẩn Phong nói đi là đi, một tháng rồi hai tháng trôi qua vẫn chưa thấy trở về.
Sở Thanh Vân lúc đầu còn ngoan ngoãn ngồi trong tiểu viện tu luyện, nhưng sau hai tháng, y không nhịn nổi nữa bèn rục rịch rủ đám Từ Kha tụ tập.
Thật ra là từ dạo bị mọi người bắt gặp cảnh thân mật với Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân chột dạ, lấy cớ bế quan để trốn tránh.
Trải qua hai tháng, y nghĩ chắc chẳng còn ai nhớ đến việc đó nữa mới dám vác mặt ra ngoài, không ngờ vừa đến nơi Diệp Thần đã lao tới đè y xuống.
"Sở Thanh Vân, ta nói cho đệ biết, khôn hồn thì khai ra mau, đệ với sư tôn là có chuyện gì?"
Từ Kha cũng nhìn Sở Thanh Vân với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Huynh làm cái gì vậy?" Sở Thanh Vân đẩy Diệp Thần ra, chật vật ngồi dậy, nghĩ đến Bạch Cẩn Phong, gương mặt thiếu niên trong nháy mắt đã đỏ bừng, hai ngón trỏ dí vào nhau.
"À thì...!thì như các huynh thấy đấy, chúng ta ở bên nhau."
"Ồ." Diệp Thần dù đã đoán được đến chín phần nhưng mà khi nghe chính miệng Sở Thanh Vân xác nhận thì hắn vẫn bối rối, gương mặt khó mà tin nổi.
"Thật kỳ ba, đến giờ ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao đệ lại có thể...!ờm...!thích được sư tôn đấy?"
"Thích thì thích thôi, sư tôn rất tốt."
"Đúng là tốt thật," Diệp Thần gật gù, "Nhưng mà cứ nhìn thấy sư tôn là ta có bóng ma tâm lý, cũng tại ngày ta còn nhỏ thường xuyên bị phụ thân và sư tôn thay nhau phạt quỳ, giờ nghĩ đến là đầu gối lại thấy đau.
Hôm nọ còn bắt chúng ta chép phạt đến giờ còn chưa xong đâu."
Diệp Thần chấp nhận tương đối nhanh, còn Từ Kha lại kéo Sở Thanh Vân sang một bên rồi hỏi đủ thứ chuyện, sau khi xác nhận hai người thật sự muốn kết làm đạo lữ gã mới yên tâm.
Từ Kha không như Diệp Thần, gã không muốn sư đệ của mình chịu bất cứ thiệt thòi gì.
"Thôi, nếu đệ đã quyết định như vậy thì ta cũng mặc kệ, mong là cuộc sống sau này của hai người sẽ dễ dàng.
Sư đồ ở bên nhau không ít, nhưng mà đi đến cuối cùng được hay không thì phải do hai người cùng cố gắng, mà tốt hơn hết phải mau chóng tổ chức đại điển song tu đi."
"Song tu cái gì chứ?" Sở Thanh Vân giãy nảy lên.
"Đệ mới bao lớn mà huynh đã nghĩ đến đại điển song tu rồi? Hơn nữa ta tin Cẩn Phong."
"Mới dính lấy nhau có mấy ngày đã gọi Cẩn Phong ngọt sớt, thôi đệ đừng nói nữa, tức chết ta."
Từ Kha nhăn mặt, thấy Diệp Thần đi lại đây lập tức đổi đủ đề, "Mà nghe nói lần này Chưởng môn sư bá và vị kia nhà đệ cùng đi giải quyết chuyện Dưỡng Quỷ trận, không biết đã xong chưa?"
Diệp Thần nghe thấy Dưỡng Quỷ trận thì nhìn ngang ngó dọc, thần thần bí bí kéo hai người lại rồi thì thầm.
"Ta nói cho hai người việc này, cực kỳ bí mật, nghe đồn Dưỡng Quỷ trận không chỉ có một cái hôm trước chúng ta đã gặp đâu, mà khắp các thành trấn ở phía bắc đại lục gần như nơi nào cũng có."
"Gì cơ?" Từ Kha và Sở Thanh Vân nhìn nhau, nuốt nước bọt.
"Nếu như vậy đấy chắc chắn là một âm mưu to lớn, không biết người đứng sau mọi chuyện muốn làm gì?"
"Ta cũng không biết, phụ thân chỉ báo tin cho ta có một lần vào tháng trước, bây giờ đến ta cũng không thể liên lạc với người." Diệp Thần cũng mơ hồ.
Dường như Từ Kha và Diệp Thần còn chưa biết người đứng sau chính là ma tôn Phùng Tư Triết, Sở Thanh Vân đang do dự chẳng biết có nên cho bọn họ biết không.
Đúng lúc này giọng nói của Lục Thanh Sương lại vang lên ngoài cửa.
"Mọi người có chuyện gì mà bàn luận xôn xao vậy, âm mưu gì cơ?"
Ba người vừa nghe thấy vậy lập tức ngậm miệng lại, Diệp Thần suy nghĩ một lát vẫn quyết định nói cho Lục Thanh Sương biết, mặc cho hai người bên cạnh phản đối.
"Thật độc ác, chẳng lẽ có mỗi Thanh Phong môn xử lý vụ này?" Lục Thanh Sương cũng đã nghe Diệp Thần kể về lần xuống núi kinh hoàng hai tháng trước, lúc này nghe thấy Dưỡng Quỷ trận thì