Sở Thanh Vân vì đau đớn mà ngất đi, cũng vì đau đớn mà tỉnh lại, y không biết mình đã ở trong hàn đàm này bao lâu, chỉ thấy cả người tê dại, đôi chân gãy không còn chút cảm giác nào.
Chiếc trường bào ngấm nước dính vào thân nặng nề, đôi môi khô nứt, y không cam lòng, chưa một giây một phút nào từ bỏ vận chuyển linh lực, cứ thế kiên trì, ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mơ hồ, mãi đến khi nghe một tiếng kêu khe khẽ quen thuộc ở đằng xa mới giật mình ngẩng đầu lên.
"A Tuyệt.
Là mày phải không?"
Đến đúng là a Tuyệt, có vẻ như nó đã phải vượt qua vô vàn chướng ngại vật để đi đến đây, một thân tuyết trắng giờ be bét máu, hơi thở rối loạn, thế nhưng nó vẫn gắng gượng nhảy lên vai Sở Thanh Vân, liếm láp chút vết thương nhỏ nơi cằm của y.
Sở Thanh Vân thều thào.
"A Tuyệt, sao mày chui vào đây làm gì? Đi ra ngay, yên tâm mạng tao lớn lắm, không chết được."
A Tuyệt vẫn im lặng, miệng hơi há ra, Sở Thanh Vân nhìn thấy cả người nó lung lay, sau đó một viên châu sáng bóng từ trong miệng nó bay ra trôi lơ lửng trong không gian.
"A Tuyệt mày làm cái gì vậy?" Sở Thanh Vân hoảng hồn, chưa kịp phản ứng thì viên châu đã bay vào miệng y, một luồng linh lực tinh thuần lập tức chảy ra chạy khắp các kỳ kinh bát mạch.
"A Tuyệt, mày thu ngay thứ này vào!"
"A Tuyệt!!!"
Sở Thanh Vân hét lên nhưng hồ ly nhỏ không hề để ý, y cố giãy giụa, thử khống chế viên châu này lại, nhưng viên châu vẫn không xoay chuyển mảy may, dòng linh lực như ngựa hoang mất cương chạy lung tung trong cơ thể.
A Tuyệt bị mất một viên yêu đan ra như mất nửa cái mạng, một cái đuôi nhanh chóng mờ đi, nó mệt mỏi thả mình rơi tự do.
Bên dưới là hàn đàm lạnh buốt, Sở Thanh Vân biết rõ rơi xuống là kết cục gì, sự bất lực tuôn ra làm y tuyệt vọng vô cùng.
Y không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi vận chuyển linh lực.
Dường như sự cố gắng của Sở Thanh Vân cuối cùng cũng có hồi đáp, từ trong cơ thể của y bỗng tuôn ra một luồng năng lượng kỳ lạ chưa từng xuất hiện, y không nghĩ nhiều, vội vàng điều khiển luồng năng lượng này đỡ lấy hồ ly nhỏ rồi thả nhẹ lên vai.
Luồng năng lượng kỳ lạ như cá gặp nước, hoà mình vào linh lực từ yêu đan rồi cùng nhau điên cuồng cải tạo cơ thể Sở Thanh Vân.
Thẳng đến khi xiềng xích trong cơ thể y vỡ nát, tu vi nhanh chóng tăng lên Trúc cơ hậu kỳ thì Sở Thanh Vân mới lấy được quyền điều khiển thân thể.
Sở Thanh Vân vội vàng khống chế linh lực từ viên châu cho nó đi xuống chân, rất tiếc là không có tác dụng.
Y bèn vận chuyển Hoả diễm thiên phần quyết, Ngân Tinh diễm sáng bừng lên trong đan điền, từ từ xua tan đi hơi lạnh của hàn đàm.
Bàn tay vừa cử động được, Sở Thanh Vân vội vàng ôm lấy hồ ly nhỏ vào lòng, truyền cho nó một chút hơi ấm từ hoả diễm, thấy cơ thể lạnh buốt của nó dần ấm lại mới yên tâm.
Lúc này y bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bầu trời bên trên được bao phủ một lớp sương mù dày đặc, ngoài tiếng kêu của côn trùng, ở nơi đây chẳng còn một loại sinh vật nào khác, đến cỏ cũng chẳng có lấy một cây.
Bốn phía là vách núi đá vôi trắng toát.
Truyền hoả diễm một lúc mà hồ ly nhỏ vẫn cứ mê man không tỉnh, Sở Thanh Vân đút cho nó vài thứ đan dược nhưng không ăn thua.
Nhớ đến có một lần hình như hồ ly nhỏ cũng gặp trường hợp như thế này, Bạch Cẩn Phong đã bày một Tụ linh trận dành riêng cho nó.
Nghĩ đến Bạch Cẩn Phong, trên mặt Sở Thanh Vân liền xuất hiện một tia dịu dàng.
Giờ không có Tụ linh trận, nhưng có cái bồ đoàn tụ linh Bạch Cẩn Phong từng cho, Sở Thanh Vân đặt hồ ly nhỏ lên đấy, rải một đám linh thạch xung quanh rồi cẩn thận đặt nó vào Vạn thú nang.
"A Tuyệt, mày chịu khó một chút nhé,