Từ Kha nheo mắt kéo Diệp Thần về đằng sau, dùng thân hình cao lớn che cho hắn.
"Từ sau ngày hôm nay Diệp Thần không còn là sư huynh của ngươi đâu, nói gì nữa? Lại định lươn lẹo lừa gạt hắn à?"
Lục Thanh Sương mím môi, khuôn mặt ủ rũ tội nghiệp, nhìn Diệp Thần không chớp mắt.
Diệp Thần thấy vậy thì thở dài, nói với Từ Kha.
"Ngươi đứng đây chờ ta một lát, ta đi nói rõ ràng với hắn."
Từ Kha muốn kéo tay Diệp Thần lại, đổi lấy một cái vỗ nhẹ an ủi, gã hơi thất lạc, nói khẽ:
"Vậy ta chờ ngươi ở đây, nhớ đừng mềm lòng."
"Được."
Diệp Thần không rõ cảm xúc của mình dành cho Lục Thanh Sương bây giờ là gì? Rõ ràng nhị sư đệ vẫn luôn ngoan ngoãn mềm mại đến một con kiến cũng không nỡ giết, vì sao bây giờ lại có thể hãm hại sư huynh đệ đồng môn một cách thành thạo vậy?
Lẽ nào những gì Lục Thanh Sương biểu hiện ra từ trước đến nay đều là giả dối?
Một khi đã nghi ngờ, mọi ký ức xưa cũ cứ lần lượt hiện ra, Diệp Thần bỗng nhận ra những lần Sở Thanh Vân bị phạt không ít thì nhiều đều liên quan đến Lục Thanh Sương, đây không phải là trùng hợp chứ?
Mà thôi, Diệp Thần biết mình và Lục Thanh Sương không thể chung đường nữa, cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều làm gì.
Chỉ tiếc là tình cảm nhiều năm đành phải bỏ lỡ...
Lúc nhìn thấy Lục Thanh Sương, Diệp Thần không ít thì nhiều cũng cảm thấy hơi xúc động, dù sao hắn cũng là người mình để tâm nhiều năm như vậy.
Nhìn bề ngoài nhếch nhác, gương mặt sưng húp lên của người trước mắt, Diệp Thần chỉ biết lắc đầu.
"Thanh Sương, ngươi có gì muốn nói với ta?"
Lục Thanh Sương cắn môi, vung tay tạo vài kết giới chắn cho Từ Kha không nhìn thấy, sau đó đột nhiên quỳ xuống rồi khóc lóc.
"Diệp Thần sư huynh, huynh làm ơn giúp ta, ta không cố ý làm Thanh Vân sư đệ bị thương, sư tôn không nghe ta giải thích."
Diệp Thần hơi nhíu mày.
"Giải thích, vậy ngươi giải thích đi, vì sao ngươi nói dối.
Thanh Vân sư đệ đánh người là vì ai?"
Lục Thanh Sương vội vàng lắp bắp.
"Sự việc lúc đó là do ta sợ quá, Minh Lãng sư bá bắt ép ta khai ra, ta đành kể sự thật..."
"Sự thật? Lục Thanh Sương, có thật là vậy không?"
"Diệp Thần sư huynh." Lục Thanh Sương khóc lóc.
"Huynh hãy tin ta đi, ta không cố ý hại Thanh Vân sư đệ."
"Ngừng." Diệp Thần chán ghét nói, "Đệ không biết mình sai ở đâu sao? Đệ thanh minh với ta làm gì? Người cần đệ xin lỗi chính là Thanh Vân sư đệ ấy."
Hắn không ngờ Lục Thanh Sương lại ích kỷ đến vậy, "Đệ trước tiên nói với ta mình bị oan, mình bị ép, nhưng đệ không hề nghĩ đến việc đi xin lỗi người đã trực tiếp hay gián tiếp bị đệ hại, mà chạy đến đây thanh minh với ta làm gì??? Đệ có biết U Linh hàn đàm là địa phương như thế nào không? Nếu mệnh Thanh Vân sư đệ không tốt, chưa chắc đã vượt qua nổi, đệ còn ở đây giả đáng thương? Lục Thanh Sương, là ta đã nhìn nhầm đệ rồi!"
Nhìn gương mặt của Lục Thanh Sương dần dần trở nên méo mó, không hiểu sao tâm Diệp Thần lại trở nên bình lặng.
Hắn chợt nhận ra, có lẽ mình cũng không thích người này nhiều như vậy, xen lẫn trong đó chắc còn lẫn vài phần thân tình.
Diệp Thần định quay người đi, Lục Thanh Sương siết chặt bàn tay đang nắm lại, ánh mắt dần trở nên không cam lòng, lại lao tới van xin.
"Diệp Thần sư huynh, huynh giúp ta đi mà, ta không có ý xấu..."
"Giúp?" Diệp Thần nheo mắt, "Ta làm sao mà giúp đệ được?"
Lục Thanh Sương cắn răng móc từ trong ngực ra một viên ngọc.
"Ta biết ta có lỗi, không ngày nào trong hai tháng qua ta không xám hối, ta không còn mặt mũi nào đến gặp Thanh Vân sư đệ, ta thật sự chỉ muốn bù đắp một chút, hạt châu này là vật chí dương, có thể đẩy lùi hàn khí, Thanh Vân sư đệ ở trong hàn đàm lâu như vậy không ít thì nhiều cũng nhiễm phải, để vật này bên người sẽ có ích."
Diệp Thần có phần hoài nghi.
"Làm sao biết được đệ có lừa ta không? Tại sao không tự mình đến đưa cho Thanh Vân sư đệ?"
Lục Thanh Sương vội nói.
"Huynh cứ đưa cho sư tôn, người sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.
Còn việc kia, ta không dám gặp đệ ấy nữa..."
Diệp Thần nửa tin nửa ngờ, cuối cùng nhìn nước mắt của Lục Thanh Sương, y vẫn không đành lòng, bèn nhận lấy.
"Ta sẽ đưa cho sư tôn xem xét, còn lấy hay không là chuyện của Thanh Vân sư đệ, ta chỉ giúp ngươi được vậy thôi."
Lục Thanh Sương cắn răng cầu xin.
"Huynh đừng cho Thanh Vân