Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
"A?" Biểu tình Vân Trì nháy mắt vỡ vụn, sau đó bắt đầu ho, "Khụ khụ khụ khụ...."
Nói sao giờ? Nói muốn ngươi ôm ta à?
Bản tôn...!Bản tôn không hề như vậy!
Rùng mình một cái, y vội vàng lắc đầu, áp xuống suy nghĩ trong lòng, bình tĩnh quay đầu nhìn về phía đám người: "Không có việc gì, qua nhìn xem đi."
Một cuốn trục bán trong suốt đang lơ lửng giữa không trung, phía trên dày đặc chữ.
"A? Ta đứng thứ nhất?"
Nghe thấy tiếng hô kinh hỉ của Trang Ngâm, mọi người nhất trí nhìn về phía này.
Vân Trì tìm thấy "Lăng Thu" và "Lạc Thời Tụng" trong đó, tên hai người song song cạnh nhau, mà nhờ có hai người trợ giúp, Trang Ngâm giết được nhiều tinh quái nhất.
"Ngươi chính là hạng nhất?" Mọi người sôi nổi nhìn Trang Ngâm, có người tràn đầy hâm mộ, có kẻ rõ ràng không phục.
Bọn họ đều cho rằng người có thể bỏ xa hạng hai một khoảng tít tắp hẳn phải là một đại nhân vật rất lợi hại, không ngờ lại là một thằng nhóc đến cái tên còn chưa nghe bao giờ.
Hơn nữa giờ phút này cậu đầu tóc rối bù, trên người còn dính thứ chất lỏng lẫn lộn tanh tưởi, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Trang Ngâm có chút chột dạ: "Ăn may ăn may thôi."
Cậu nói vậy, có người đã thay đổi suy nghĩ.
Một đám người đứng cách đó không xa cũng áo quần hỗn độn, bốn năm người đang vây quanh một người mặc y phục gọn gàng.
"Công tử, kẻ này nhìn cũng chẳng có bản lĩnh gì, nhất định là do ăn may rồi."
Bị đám người vây quanh chính là người xếp thứ hai trên quyển trục, gã ngẩng cao đầu liếc xéo Trang Ngâm, hừ một tiếng.
"..." Trang Ngâm không để ý tới, lập tức đi về phía Vân Trì, tuy rằng Tống Thời Việt đáng sợ nhưng tốt xấu cũng đeo mặt nạ, nhìn không ra biểu cảm.
Mà giờ phút này, cậu cảm thấy ánh mắt đám người xung quanh nóng đến hãi hùng.
Bấy giờ, Trang Ngâm trong mắt Vân Trì chính là một đống tỏa ra mùi tanh...!Là một con mèo ưa sạch sẽ...!Người ưa sạch sẽ, Vân Trì theo bản năng lùi về sau một bước.
Một bước này, lưng đụng vào ngực Tống Thời Việt, hô hấp ấm áp quanh quẩn bên tai khiến thân thể Vân Trì nháy mắt cứng đờ: "..."
Cơ thể người dựa vào ngực hắn tất nhiên không giống với mèo con ở trong ngực hắn.
Đôi mắt không ngoảng lại, chỉ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Trang Ngâm cách y không xa.
Nhất thời thế mà không biết nên tiến hay nên lùi.
Trang Ngâm cũng trợn mắt nhìn y, bước chân ngừng tại chỗ, vẻ mặt hoảng sợ.
Tống Thời Việt cao hơn y một chút, lúc này tựa như đang ôm lấy y.
Bị hơi thở của hắn bao phủ, Vân Trì cảm thấy có chút khó thở.
Mãi cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai y, Tống Thời Việt lui về sau nửa bước, bất động thanh sắc buông lỏng tay, thấp giọng: "Cẩn thận."
Vân Trì cảm thấy vành tai ngưa ngứa, y theo bản năng dụi dụi vành tai, dịch sang bên cạnh vài bước.
Cảm thấy không khí bên kia có chút quái dị, Trang Ngâm không rõ nguyên do nhưng cũng không dám tiến thêm nữa, đành ngẩng đầu giả vờ xem quyển trục.
Một lát sau, cậu nhỏ giọng nói với hai người: "Cảm ơn các ngươi."
Đầu óc Vân Trì vẫn còn đờ đẫn, không nghe được cậu nói gì.
Khóe mắt Tống Thời Việt hơi rũ xuống, liếc nhìn người đứng phía trước mình, phát hiện vành tai y ửng hồng.
Dời tầm mắt đi, ngón cái và ngón trỏ vô thức xoa xoa, Tống Thời Việt liếc mắt nhìn Trang Ngâm, "Tự ngươi ra tay."
"A?" Trang Ngâm đến gần một chút, muốn nghe rõ hắn nói gì.
Tống Thời Việt lập tức lui sang bên cạnh một bước: "Cách xa ta ra."
"Ngươi..."
Tống Thời Việt ngậm miệng, hiển nhiên không định nói nữa, sau đó giơ tay lên trước mặt Trang Ngâm, ngón trỏ đặt trước chóp mũi hắn.
Trang Ngâm nhìn Tống Thời Việt, lại nhìn Vân Trì, nhìn y phục trên người mình, đột nhiên đã hiểu.
Tim cậu nhói lên một cái, nâng tay áo ngửi ngửi, sau đó...!Che miệng chạy đến bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Người chung quanh nhìn cảnh tượng này càng cảm thấy Trang Ngâm nhất định chỉ là vận khí tốt, bọn họ không buồn tò mò nữa, sôi nổi nhìn quyển trục muốn phát hiện thêm nhiều tin tức hơn.
"Sao lại thế này? Không phải đã giết hết đám quái vật đó rồi sao? Khi nào mới kết thúc vậy?"
"Đúng vậy, đây là nơi nào? Đừng bảo phải chờ tới hừng đông mới thả chúng ta ra đấy chứ?"
Bọn họ tỉnh lại ở nơi Đông Lũy Bích an bài, nhưng vừa ra khỏi cửa liền phát hiện cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi.
Nơi này giống như rừng thiêng nước độc, nhiệt độ tương đối thấp, trong gió lạnh còn mang theo tiếng cười hỗn loạn quỷ dị, có phần u ám.
Vân Trì nhớ tới điều gì đó.
Y quay đầu đi: "Quy tắc còn không?"
Tống Thời Việt hiển nhiên cũng nghĩ đến, hắn đang cầm tờ giấy lúc trước tiện tay mang từ trong phòng ra, nghe vậy lại gần Vân Trì để hai người cùng xem.
"Ta cũng muốn xem!" Trang Ngâm ói xong đã trở lại, cậu đơn giản cởi phăng áo ngoài ra.
Chắc sẽ không ngại cậu bẩn nữa đâu nhỉ?
Tống Thời Việt nhướng mày nhìn cậu một cái.
Không cái quần què!
Tuy Tống Thời Việt không nói gì nhưng cậu vẫn sâu sắc cảm thấy mình bị ghét bỏ.
Trang Ngâm bất đắc dĩ: "Thôi thôi, các ngươi xem đi."
Cậu nhìn hai người bạn đồng hành, một người tướng mạo quái dị khiến người ta không nhìn thấu, một người khác...!Vẫn luôn đeo mặt nạ, dọc đường chưa từng gỡ xuống, không biết dáng vẻ trông thế nào.
Cố tình khí chất hai người kia lại rất tương thích, dường như không thừa chỗ để người ngoài chen vào, cậu lẩm bẩm: "Kỳ quá ta, rõ ràng đều vừa mới quen, sao lại..."
Giọng Trang Ngâm không nhỏ, người bên cạnh cũng kịp phản ứng lại, loay hoay tìm tờ giấy xem quy tắc.
Vân Trì đã xem xong rồi, nhưng sắc mặt cũng không tốt, y không lên tiếng.
Tống Thời Việt thu lại tờ giấy, nhét vào vạt áo.
Trang Ngâm rốt cuộc căng da đầu đi tới: "Các ngươi xem xong rồi? Ta cũng muốn xem, cho ta xem với."
Tống Thời Việt khoanh tay trước ngực, "Không có gì hay."
"Không có gì hay là sao?" Trang Ngâm không phục, "Các ngươi xem không hiểu không có nghĩa là ta cũng xem không hiểu."
Tống Thời Việt không để ý tới cậu.
Vân Trì trầm ngâm.
Dù có gạt bọn họ thì cũng sẽ có người có thể phát hiện ra, chỉ là