Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ---
"Tận tâm tận lực cái gì?" Tống Thời Việt liếc cậu, ánh mắt lạnh lẽo, rất lâu sau mới cười nhạt: "Là tận tâm tận lực, tận tâm tận lực dạy ta học được cách tự lực cánh sinh."
Vân Trì còn chưa tỉnh táo lại từ bốn chữ "tự lực cánh sinh" hắn cắn răng nói ra, đã cảm thấy Hoắc Vô Nhai bắt đầu run như cầy sấy khiến y cũng lập cập run theo.
"Ngươi...!Ngươi muốn làm gì? Đừng...!Đừng tới đây, tới đây ta sẽ..."
Tống Thời Việt tới gần một bước, sức lực trên tay Hoắc Vô Nhai lại lớn thêm một phần.
"Sẽ thế nào?"
Vân Trì bị cậu véo đến ngạt thở, "meo" một tiếng giãy khỏi tay cậu, rớt xuống.
Chết vì ngạt thở cũng chẳng phải kiểu chết có thể diện gì.
"Sẽ...!Sẽ..."
Hoắc Vô Nhai ở bên kia "sẽ" cả buổi, lại phát hiện sự chú ý của Tống Thời Việt đã sớm không còn ở trên người cậu.
Tống Thời Việt nhìn mèo con hoàn hảo không thương tích gì, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn ngồi xổm xuống, vươn tay.
Cơ thể Vân Trì theo bản năng co rúm lại.
Người này để lại bóng ma tâm lý không nhỏ đối với y.
Tim vẫn còn đau đây nè.
Đôi mắt Tống Thời Việt khẽ động, bàn tay cứng đờ giữa không trung, dịu dàng nói: "Đều do ta không tốt.
Ta sẽ không thương tổn em thêm lần nào nữa, đừng sợ ta, được không?"
Mèo con dường như đang do dự, chậm chạp không có động đậy.
"Hôm nay chưa ăn cá khô nhỏ, trở về cho em ăn hai con, chịu không?"
Lúc này Hoắc Vô Nhai lại không biết từ đâu sinh ra dũng khí vĩ đại, muốn tiến lên bảo vệ Tiên Tôn.
Cậu còn chưa kịp làm gì, Tống Thời Việt đã phát hiện ra.
"Cút ngay!" Ánh mắt Tống Thời Việt sắc bén, bàn tay đã nâng lên.
"Meo!"
"Đừng!"
Hoắc Vô Nhai thấy cơ thể tròn vo của Tiên Tôn nhào vào tay Tống Thời Việt.
Mày kiếm của Tống Thời Việt đột nhiên nhướng lên, vội vàng thu hồi ma khí.
"Meo meo ~" Vì cá khô nhỏ, bản tôn đành cố mà tha thứ cho ngươi vậy!
Mèo con vừa ôm ngón tay Tống Thời Việt trấn an hắn, vừa nói với Hoắc Vô Nhai: "Đừng manh động.
Hắn không biết, không có vấn đề gì."
Kiểu nói chuyện có thể kiệm lời tuyệt đối không nói nhiều một chữ này của Vân Trì, cũng may Hoắc Vô Nhai nghe hiểu.
Thì ra Tống Thời Việt còn chưa biết y là Vân Trì.
Cũng đúng, nếu không sao có thể nói ra lời kia?
Hoắc Vô Nhai vuốt ve một thân nổi da gà, chân đóng đinh tại chỗ, lúc này tiến lên cũng không đúng mà lui xuống cũng chẳng phải.
Cũng may Tống Thời Việt hình như cũng không có thời gian và tâm tình truy cứu cậu.
Hắn bế mèo lên ôm vào lồng ngực, một khắc không trì hoãn mà đi ra ngoài.
Thoát được một kiếp, Hoắc Vô Nhai vừa căng thẳng vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mời nằm rạp dựa vào góc tường, đột nhiên giật mình.
Tống Thời Việt nghiêng đầu nhìn cậu, mặt gần như vô biểu tình: "Hoắc Vô Nhai.
Thứ thuộc về ta, ngươi đoạt không nổi."
Mi tâm Hoắc Vô Nhai giật giật.
Năm mười tuổi, phụ thân đưa cậu lên núi Thượng Tiên tu luyện.
Cậu cho rằng mình sẽ trở thành đệ tử duy nhất dưới tòa Vân Trì.
Thuở ấy, Vân Trì mười tám tuổi vẫn là đại đệ tử của Thanh Hư Bắc cảnh, là đồ đệ lão chưởng môn tâm đắc nhất.
Hoắc Vô Nhai đến nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện đi theo y tu luyện.
Nhưng sau đó lão, chưởng môn nhặt một đứa nhỏ từ Hạ giới mang về.
Hoắc Vô Nhai vốn không có cách nào chán ghét Tống Thời Việt, bởi vì hắn quá đẹp, mắt ngọc mày ngài, tư thế oai hùng đã thoáng hiện trên đường nét, chỉ đứng yên không nói cũng sẽ tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác.
Sau đó kiểm tra linh căn, Hoắc Vô Nhai biết mình càng không có hy vọng.
Tống Thời Việt không có hành lễ bái sư gì, ngày ấy Vân Trì đang tu luyện vội vàng chạy tới, thậm chí còn không nhìn hai người thêm vài lần, chỉ điểm Tống Thời Việt rồi lại vội vàng rời đi.
Cứ như tiện tay.
Thời điểm Hoắc Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của Tống Thời Việt trước mặt Lăng Vân Tiên Tôn, càng không quên được nụ cười tươi đẹp của Tống Thời Việt đối với mình ngày ấy, nói với cậu: "Sư tôn là của ta, ngươi không đoạt nổi."
Chẳng ngờ trưởng thành rồi vẫn ác liệt như vậy.
Tống Thời Việt ôm mèo trên tay, động tác hết sức cẩn thận, bởi vì mèo con không giống như ngày trước dụi dụi vào lòng hắn.
Vân Trì vẫn còn sợ hãi.
Tống Thời Việt không ôm y về Ma cung mà càng đi sâu hơn vào trong rừng.
Bốn phía sương mù dày đặc, Vân Trì cong người cảnh giác.
Gần như ngay lập tức, bàn tay dày rộng vuốt trên sống lưng, Tống Thời Việt nhẹ nhàng trấn an y.
Sương mù dày đặc tan đi, không gian thênh thang hiện ra một hồ nước ấm, khói tỏa bảng lảng, tan biến rất nhanh trong không trung.
Tống Thời Việt dùng một tay cởi ngoại bào, không chịu buông mèo ra.
Vân Trì trợn mắt, thấy người kia chuẩn bị vào trong nước thì bắt đầu giãy giụa.
Y không muốn lại chết chìm đâu!
Bóng ma tâm lý của y với nước chẳng thua gì bóng ma tâm lý với Tống Thời Việt cả.
Thấy mèo con giãy giụa đến lợi hại, Tống Thời Việt quả nhiên dừng bước: "Sợ nước?"
Vân Trì muốn điên cuồng gật đầu, sau khi phản ứng lại chỉ "meo" một tiếng.
Tống Thời Việt cau mày, hơi rũ mắt, đây là thói quen khi hắn tự hỏi chính mình.
Ngay khi Vân Trì cho rằng mình có thể thoát một kiếp, Tống Thời Việt nhìn y: "Bị bẩn rồi, đi tắm nào."
Vân Trì cảm thấy làm một con mèo thì dù lăn hai vòng trên mặt đất cũng chẳng có gì to tát, huống hồ lông y rõ ràng không dính một hạt bụi.
Bản tôn thực sự rất sạch sẽ mà!
"Ngoan, đừng sợ, ta ôm em."
Vân Trì: "..."
"Tin tưởng ta."
Tống Thời Việt ôm mèo ở phía trước.
Mèo con ôm cổ hắn không chịu buông tay.
Bản tôn không có sợ nước, bản tôn chỉ không muốn đi tắm thôi!
Tống Thời Việt men theo thành hồ chậm rãi đi xuống.
Chân Vân Trì đạp đạp hai cái trong nước, bị làn nước ấm áp bao quanh, cơn thoải mái vỗ về toàn thân, y không giãy nữa.
Ha, còn rất thoải mái?
Cảm nhận được mèo trong lòng đã an phận, Tống Thời Việt cúi đầu cười, vốc nước tưới lên người mèo con, vuốt lông cho y.
Vân Trì hưởng thụ cảm giác được người nào đó hầu hạ, cả người sảng khoái, híp mắt gừ gừ vài tiếng.
Nước hồ thấm ướt trung y trắng như tuyết của Tống Thời Việt, hắn lại thích thú, ngón tay cố ý tránh đi vị trí cổ của mèo con, theo sống lưng xuôi xuống.
"!" Vân Trì mở choàng mắt mèo, một cảm giác kỳ dị từ đuôi vọt lên, đuôi mèo cứng đờ.
Tống Thời Việt cong khóe miệng, muốn nghịch đuôi y.
"Meo meo!" Làm càn!
Mèo thà chết không chịu nhục! Vân Trì ra sức cuộn người không cho hắn chạm vào mình.
Đôi mắt Tống Thời Việt bị nước ấm hun đến hơi ửng hồng, giờ phút này luôn ngậm ý cười, mở miệng lại cực kỳ vô tội: "Làm sao vậy?"
Vân Trì nghiêm mặt: "Meo meo!"
"Ta nghe không hiểu." Thống Thời Việt chớp mắt, như thể vô cùng hoang mang.
Đây không phải đang bắt nạt y không nói được tiếng người sao?! Vân Trì trừng hắn.
"Đừng ngượng.
Chỉ là tắm thôi."
"Khi em