Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
Đôi mắt ươn ướt đối diện với một con cá khô nhỏ.
Trên nữa là ngón tay sạch sẽ trắng nõn đang cầm cá khô.
Tống Thời Việt nhịn không được duỗi tay gãi gãi cằm y, ánh mắt lấp lánh: "Nhóc mèo lười, có đói bụng không?"
Vân Trì chớp chớp mắt, trong mắt chỉ có cá khô nhỏ.
Y vươn đầu muốn cắn cá khô nhỏ.
Tống Thời Việt lại khăng khăng muốn trêu y: "Nhớ ta không?"
Mê sảng à! Nói năng tử tế cho bản tôn!
Trong mắt Vân Trì chỉ có cá khô nhỏ, hoàn toàn chẳng thèm chú ý đến Tống Thời Việt.
"Hửm?" Tống Thời Việt tiếp tục dỗ dành: "Kêu một tiếng đồng ý đi."
Vân Trì múa may móng vuốt muốn giật cá khô.
"Trả lời xong liền cho em." Tống Thời Việt vô cùng kiên nhẫn, lại lần nữa hỏi: "Có nhớ ta không?"
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chính là cá khô nhỏ rõ ràng ở ngay trước mắt, mèo con lại không ăn được!
Tức quá mà!
Thú vị chỗ nào! Mèo bình thường có thể nghe hiểu à? Có còn là con người không? Chỉ giỏi cợt nhả bắt nạt mèo! Vân Trì chửi thầm.
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, ừm...!Đại khái đấu tranh khoảng chừng...!Một hai ba cái búng tay, gian nan lâu dài như vậy.
Sinh mệnh đáng quý, tôn nghiêm lại càng cao, nếu vì mỹ thực, hai thứ đều có thể vứt!
Mèo con co được giãn được nhẫn nhục chịu đựng: "Meo meo!"
"Ngoan."
Tay ôm cá khô nhỏ mỹ vị, còn được hưởng thụ dịch vụ mát xa bụng cao cấp do Ma Tôn cung cấp, Vân Trì tỏ vẻ: Miêu sinh hạnh phúc!
Y chưa từng cảm nhận được ấm áp như vậy.
Từ khi có ký ức, mỗi đêm y đều đột nhiên biến thành mèo, mãi cho đến khi bị lão chưởng môn Thanh Hư Bắc cảnh mang về.
Lão chưởng môn nói chỉ cần y chăm chỉ tu luyện, tới hai mươi tuổi có thể khống chế thân thể mình.
Vì thế, ban ngày y tu tập cùng các đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh, trời vừa sẩm tối, y lập tức phải trở lại tẩm điện, tự nhốt mình lại, không để người khác phát hiện ra.
Y không thể tham gia các hoạt động về đêm, dần dần tạo thành khoảng cách với các đệ tử khác, cũng có rất nhiều người xì xào sau lưng rằng y chỉ ra vẻ thanh cao.
Đây cũng là nguyên do y chưa từng thân cận với bất kỳ người nào.
Đến năm mười tám tuổi, y trở thành Tiên Tôn trẻ tuổi nhất Tu Chân giới từ trước đến nay, chẳng còn ai dám bình phẩm y nữa,
Mười chín tuổi, y từ Hạ giới trở về, ngẫu nhiên nghe được các đệ tử đang tu tập bàn tán điều gì đó.
Hình như có liên quan tới tiểu đồ nhi lão chưởng môn giúp y nhận lúc trước.
"Thằng nhóc kia tưởng mình là đồ đệ Tiên Tôn thì ghê gớm lắm à? Càng ngày càng không coi ai ra gì.
Tiên Tôn lấy đâu ra thời gian để ý đến hắn."
"Đúng rồi.
Lại còn là chưởng môn giúp Tiên Tôn nhận, ta thấy có vẻ Tiên Tôn cũng chẳng vui tí nào đâu."
"Ê ê ê, ta nghe nói hắn là con trai của chưởng môn và nữ tử Hạ giới, cho nên chưởng môn mới..."
"Thật á? Thật á?"
Thanh âm xì xào càng ngày càng nhỏ, nhưng nhĩ lực Lăng Vân Tiên Tôn lại nghe rõ ràng, một nỗi bực bội đột nhiên tràn ra.
Thanh âm lạnh lẽo cắt ngang bọn chúng: "Xem ra nhàn rỗi quá rồi."
Dưới ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng, Vân Trì rũ mắt, không kiên nhẫn nói: "Tiên pháp đã học hôm nay luyện tập thêm một trăm lần, không luyện xong không được phép nghỉ ngơi."
Cuối cùng vẫn bị chậm trễ.
Tia sáng cuối cùng trong thinh không bị bóng đêm cắn nuốt, y hôn mê bất tỉnh dưới một tàng cây tử kinh* ở Từ Hoàng cung, khi tỉnh lại phát hiện mình đang bị một người ôm vào lòng.
*Cây tử kinh: Mình search bằng hình ảnh thì thấy cây này còn được gọi là cây hạnh phúc á
Tròng mắt kinh hoảng mở lớn, Vân Trì muốn chạy trốn, lại phát hiện cả người một chút sức lực cũng không có.
"Đừng sợ.
Ngoan nào..." Bàn tay ấm áp vuốt ve đầu y, đầy lo lắng nhìn y: "Em bị bệnh rồi, ta chăm sóc em được không?"
Vân Trì thấy rất rõ, người trước mặt chính là đồ nhi ở cùng một cung với y nhưng trước giờ y chưa từng để ý.
Tống Thời Việt.
Y hình như thật sự phát sốt, cả người mệt mỏi không muốn động đậy, nhưng vẫn luôn xù lông cảnh giác nhìn chằm chằm nhóc con hồi lâu.
Mà nhóc con đang cực kỳ lo lắng, hiển nhiên không cảm nhận được sự thiếu tín nhiệm từ y, chỉ cho rằng y sợ người lạ, hơn nữa còn sinh bệnh khó chịu, vì thế càng sốt ruột, muốn cho y uống nước, lại không biết trấn an y thế nào.
Xác định nhóc con không có ý định tổn thương y, Vân Trì mới chậm rãi thả lỏng.
Đêm đã khuya, Tống Thời Việt ôm y vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể nóng rực sưởi ấm cho y.
Nửa đêm còn năm lần bảy lượt thức giấc, đến khi trời nhờ nhờ sáng mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sáng bừng, cục bông nhỏ mềm mại lăn ra từ cổ nhóc con.
Vân Trì rời đi.
Vân Trì đang đả