"Tạm ở lại nơi này đi, đến tối chúng ta rời thành."Bình Tứ dẫn hai người Cố Thành Ân và Tạ Tước đến một khu đổ nát trong thành Phí Duyệt.
Nơi này chính là nơi đêm qua Tạ Tước tỉnh lại.Tạ Tước đặt Cố Thành Ân xuống một chỗ sạch sẽ "Sư tôn, người sao rồi?"Cố Thành Ân nhìn Bình Tứ một cái mới nói "Bị Nhậm Thư Thư hạ thuốc, không biết là thuốc gì khiến ta điều khiển linh lực không được."Bình Tứ nghe nói y bị hạ thuốc thì ngó qua "Có phải linh lực biến mất, cả người mềm nhũn không có sức lực không?"Cố Thành Ân nhìn gã.Bình Tứ nhe răng cười "Chào, giới thiệu một chút nhé, ta tên Bình Tứ, chính là tân lang bỏ trốn của phủ thành chủ đây!"Cố Thành Ân "..."Màn giới thiệu cũng đặt sắc quá ha!Ủa khoan! Bình Tứ? Tên này chính là Bình Tứ?Cố Thành Ân nhìn gã bằng ánh mắt vi diệu, chính là Bình Tứ thuộc hạ của Tạ Tước khi hắn lên làm Ma Quân ấy hả? Nghe nói tên này ham mê phú quý lắm, "gả" cho "nhà giàu" không được mấy năm cuối cùng gϊếŧ luôn cả nhà nhạc phụ tự mình tấn chức thành chủ một thành.Hoá ra "nhà giàu" trong sách chính là Nhậm gia phủ thành chủ!Hoá ra gã không phải "gả" vào mà bị cưỡng ép bắt về, thảo nào lại gϊếŧ sạch cả nhà người ta?!Bình Tứ chớp mắt hỏi "Làm sao vậy?"Cố Thành Ân nhìn tới Tạ Tước "Ngươi làm sao cấu kết với hắn rồi?"Tạ Tước mím môi "Hôm qua ta bảo vệ người không được, bị bọn họ đánh ngất ném ra khỏi thành, là hắn ta mang ta vào trong này trốn."Ồ, tên này lương thiện như vậy?Bình Tứ nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Cố Thành Ân liền vội khua tay "Sau khi ta trốn khỏi phủ thành chủ thì chui nhũi trong này vừa vặn gặp phải thê tử ngươi bị ném ra ngoài á! Ta nghe bọn họ nói chuyện biết phu quân của "nàng" bị bắt đi nên mới rủ lòng thương xem "nàng" chết chưa mới kéo vào thành."Bình Tứ lẩm bẩm "Ta chỉ là thấy có người cùng cảnh ngộ nên đồng cảm í mà! Ngươi cũng biết Đại Mạc thường xuyên có bão cát với côn trùng độc, "nàng" bị ném ra ngoài một đêm không chết cũng mất nửa cái mạng!"Nghe cũng có lí nhưng mà cứ thấy giả giả thế nào ấy!"Ồ, ngươi cũng lương thiện quá ha? Còn giúp Tạ Tước đến cướp rể?"Bình Tứ trong lòng trợn mắt mắng, lương thiện cái rắm! Tưởng đâu cứu được một cô nương xinh đẹp ai ngờ là một tiểu quỷ tàn ác! Ỷ vào gã không còn linh lực uy hϊếp gã!!!Bình Tứ phun tào trong lòng nhưng ngoài mặt cười tươi "Đúng vậy, ta là người lương thiện nhất! Thời buổi này người lương thiện như ta đốt đèn lòng đi tìm cũng không thấy đâu!"Cố Thành Ân "..."Nếu y không đọc qua nguyên tác chắc còn có thể tin lời của gã á!Tạ Tước lườm Bình Tứ một cái, cảnh cáo gã không được nhiều chuyện rồi mới quay sang Cố Thành Ân dẫn sang đề tài khác "Chẳng lẽ người còn muốn thành thân với ả ta?""Thôi, chuyện hôm nay mà thành ngươi có tin ngày mai Phí Duyệt thành đổi chủ hay không?"Không đợi y phục hồi treo Nhậm Thư Thư lên đánh bên Thiên Tông biết tin cũng đã cấp tốc vác đao kiếm đến gây chuyện rồi!Tạ Tước bĩu môi "Người không thích ả là được rồi, quan tâm làm sao ta và gã có thể cứu người ra làm gì!"Cố Thành Ân biết gia hoả này lại giở tính tình đại tiểu thư rồi!"Ngươi biết Nhậm Thư Thư hạ thuốc gì không?" Cố Thành Ân hỏi Bình Tứ, dù sao gã cũng là "người từng trải" chắc biết nhiều hơn y một chút.Bình Tứ nhúng vai "Ta cũng không biết, nàng ta cho ta nốc vài ba bình thuốc lận, đại khái ta có thể nhận ra một loại là Nhuyễn Cốt Tán và Khoá Linh dược."Cố Thành Ân liếc nhìn gã bằng ánh mắt kiểu "vị anh hùng hảo hán này thật trâu bò!" "Khoá Linh dược? Sao nàng ta có loại dược này?"Khoá Linh dược có công hiệu như tên, có tác dụng giống như Khốn Tiên tác vậy, đều chuyên dùng cho tu sĩ tu đạo.
Một khi bị dính dược linh lực toàn thân sẽ bị ngưng trệ không thể điều khiển."Đại Mạc là nơi trồng mấy loại thảo dược chuyên chế Khoá Tiên mà, chắc lão cha nàng cho mang theo phòng trường hợp bị tiên giả bắt nạt." Bình Tứ phỉ nhổ "Ai mà ngờ nàng ta lại dùng để bắt dân nam nhà lành chứ?!"Bình Tứ là một phàm nhân tu ma đạo, pháp lực không cao lắm, tư chất so với Tạ Tước cũng không hơn kém bao nhiêu, cũng không biết trong sách động lực nào thúc đẩy khiến gã tu vi tăng tiến gϊếŧ luôn lão thành chủ.Cố Thành Ân có chút tò mò "Ngươi tu ma đạo sao?"Bình Tứ không kinh ngạc lắm "Đúng vậy! Nhân sinh khó khăn muốn sống lâu thì phải tu đạo thôi!""Sao ngươi không tu tiên đạo?""Ngươi kì thị ma đạo à?" Bình Tứ bĩu môi "Thật ra á, lúc ta tu đạo đã khá lớn tuổi rồi.
Một kẻ dốt nát chữ còn không biết nhiều nói chi tới ngộ đạo như ta tu tiên đạo được mới lạ.
Tiên đạo nhiều quy tắc cứng nhắc quá, tu ma dễ nhập đạo hơn nhiều."Quá khứ của Bình Tứ không quá tốt đẹp, thân là cô nhi lớn lên cùng với đám ăn mày.
Năm hai mươi mấy tuổi nơi gã sống xảy ra loạn lạc, nạn đói tràn lan khắp nơi.Bình Tứ nghe người ta đồn đại tu đạo sẽ không còn khổ sở lo cái ăn cái mặc nữa, gã nghe vậy liền quyết tâm tu đạo luôn.
Gã muốn đến Thiết Lang Quan hoặc Võ Lâm Tự quy y nhưng nghĩ lại tính cách của gã muốn gã dứt bỏ phàm tục thì thôi gϊếŧ chết gã luôn cho rồi.Bình Tứ mèo mù vớ cá thể nào đó gặp được một lão ma tu, đi theo lão ta tu đạo.
Chỉ là chưa tới mấy năm lão ma tu kia vì tấn chức thất bại đi đời nhà ma, còn gã mang theo "tài sản cả đời" sư phụ lang thang ở Đại Mạc chơi đùa.Thật trùng hợp, Bình Tứ, Tạ Tước và Cố Thành Ân đều là cô nhi.Bây giờ ba kẻ không cha không mẹ ngồi lại cùng một chỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau.Tạ Tước phá vỡ bầu không khí quỷ dị này trước "Khoá Linh dược giải thế nào?""Ta không biết." Bình Tứ vô tội nói."Vậy ngươi biết cái gì?"Gã thật thà hỏi "Chuyện dân gian lưu truyền ở Liêu Quốc, muốn nghe không?"Cố Thành Ân "..."Vai ác đều có độc!Tạ Tước "..."Thuộc hạ của hắn ngày trước ngu ngốc vô dụng đến như vậy hả?Bình Tứ haha cười "Biểu tình gì thế? Ta nói thật đấy! Chuyện xưa gì ở Đại Mạc Liêu Quốc ta cũng biết hết, so với thuyết thư sinh còn biết nhiều chuyện xưa hơn! Muốn nghe không nào?!"Tạ Tước vẻ mặt bình đạm bỏ mặc gã qua một bên "Có lẽ gã không biết thật, nếu không bây giờ gã cũng không đả thông được linh lực trong cơ thể."Cố Thành Ân tán đồng.Tạ Tước đột nhiên nhớ đến vết thương trên vai trái y, dè dặt hỏi "Linh lực người không sử dụng được, vậy có chỗ nào khó chịu không?"Cố Thành Ân sững người, khó chịu thì đúng là có, vết thương đau muốn chết luôn chứ khó chịu gì?!Nhưng sao Tạ Tước biết?Tạ Tước nói thêm "Ta chỉ hỏi vậy thôi."Cố Thành Ân hơi nghi ngờ hắn, y thăm dò "Vai trái ta bị thương, ngươi xem có phải lại chảy máu rồi không?"Tạ Tước nhíu mày nới lỏng y phục của y ra rồi kéo áo xuống lộ ra bả vai trắng ngần có một vết thương tím đen đang rỉ máu.Bình Tứ nhướng mày, Đoản Mệnh đao?!Gã nhìn Cố Thành Ân rồi lại nhìn Tạ Tước cười đầy ẩn ý.Tạ Tước lo lắng hỏi "Sư tôn vì sao bị thương vậy?"Lo lắng trên mặt hắn không chút giả dối nào, chẳng lẽ hiểu lầm hả ta?Cố Thành Ân đè xuống nghi hoặc trả lời "Chắc là bị thương ở phủ thành chủ."Tạ Tước lấy thuốc trị thương trong túi càng khôn ra bôi lên vết thương một ít rồi dùng khăn sạch băng vết thương lại.
Làm xong còn chỉnh y phục giúp y."Ái chà." Bình Tứ ngậm cỏ đuôi chó nhìn "đôi phu thê" "Biết bây giờ hai người giống như đang làm gì không?"Cố Thành Ân và Tạ Tước quay đầu nhìn gã."Tân lang tân nương tam bái đã xong đưa vào động phòng, nâng khăn sửa áo làm chi? Lột ra rồi động phòng luôn thôi!"Cố Thành Ân "...""Nhìn lại hai người xem, hỷ phục đỏ thẫm, có cần ta mua nến về thắp không? Nơi này hơi đổ nát một chút, tạm miễn cưỡng làm phòng tân hôn cũng được đấy."Cố Thành Ân mặc hỷ phục của tân lang chạy trốn chưa kịp thay, mà Tạ Tước vẫn mặc sa y đỏ tươi y mua cho hắn.
Nhìn lúc này Cố Thành Ân ngồi trên tảng đá sạch sẽ, Tạ Tước quỳ một gối xuống kiểm tra vết thương y, quả thật giống đôi tân nhân mới cưới.Tạ Tước nhàn nhạt liếc gã một cái "Hai ta đều là nam, tân nương tính cho ai?"Cố Thành Ân "???""Không phải rõ ràng lắm sao?" Bình Tứ gợi đòn nói "Ngươi cũng vác bụng bầu đi cướp rể rồi, ngươi chính là tân nương chứ ai?!"Tạ Tước "..."Cố Thành Ân phì cười "A Tước ngoan đừng tức giận, cẩn thận sinh khí không tốt cho hài tử!"Tạ Tước "..."Bình Tứ không chút sợ hãi ánh mắt muốn gϊếŧ người của Tạ Tước cười phá lên..Trời đã tối đen, cơn rét thấu xương theo mặt trời lặn ập xuống.
Cố Thành Ân bây giờ không có chút xíu nào linh lực để sưởi ấm cơ thể,