Đêm nay trăng vừa tròn vừa tỏ trời lại ít mây, những ngôi sao lấp lánh trên nền trời đen như vụn bạc rải rác trên tấm vải lụa mềm mại.
Màn đêm đã buông xuống, cái lạnh rét thấu xương đặt trưng của Đại Mạc lại lên ngôi.Đoàn người Hạ gia và đám Cố Thành Ân dừng lại ở một hang động tìm thấy ven đường dựng lều nghỉ ngơi.
Bọn họ đã đồng hành cùng nhau hai ngày Tương Bình Thành còn cách không bao xa nữa, nhắm chừng thêm một ngày đường liền đến được địa phận thành.Cố Thành Ân tựa vào vách đá bên ngoài động, Tạ Tước gối đầu lên chân y nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy hai ngày này đồng hành cùng Hạ gia nhìn có vẻ an toàn nhưng hai người cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Ban đêm cũng chỉ có Bình Tứ vô tâm vô phế ngủ đến ngon lành.Trời đã khuya hẳn, trăng tròn vành vạch treo trên cao, không gian yên tĩnh chỉ còn có tiếng con trùng kêu xa xa.
Ngay lúc này, bên cạnh Cố Thành Ân vang lên tiếng kêu nhỏ nhẹ "Cố công tử."Cố Thành Ân và Tạ Tước đều đồng loạt mở mắt nhìn sang, chỉ thấy thê tử của Hạ thiếu gia nấp sau tảng đá bên cạnh bọn dè dặt kêu.Cố Thành Ân liếc sang Hạ gia bên kia thấy những người gác đêm không ai để ý đến bên này liền hỏi "Phu nhân có việc gì?"Nữ nhân rối rắm hồi lâu, nàng không biết phải nên nói thế nào cho phải đành nhỏ giọng bảo "Phí Duyệt thành...!bọn ta từng gặp người của Phí Duyệt thành."Tạ Tước nhíu mày, hắn ngồi dậy tạo ra một kết giới che mắt người ngoài rồi cảnh giác hỏi "Ngươi đã biết cái gì?"Nàng nói chuyện có hơi vội vàng, vừa nói còn vừa len lén nhìn qua bên Hạ gia như sợ phát hiện "Mấy hôm trước bọn ta gặp người Phí Duyệt thành, bên đó có cầm chân dung của hai người.
Bọn họ bảo nếu bắt được thì sẽ có thưởng."Cố Thành Ân sa sầm mặt, thảo nào đám người Hạ gia nhiệt tình như vậy, thì ra bọn họ đã gặp được người Phí Duyệt thành trước."Hạ gia muốn nhận thưởng, nếu bắt được hai người thưởng 2 vạn lượng hoàng kim.
Còn có, Hạ gia là thương nhân, bọn họ muốn mở đường buôn bán ở Đại Mạc nên muốn bắt quan hệ với thành chủ thành Phí Duyệt."Tạ Tước nhướng mày "Nếu đã thế vì sao ngươi lại nói cho bọn ta biết?"Nữ nhân im lặng rồi lại bảo "Tuy nô gia xuất thân bần hàm không có học vấn nhưng biết cái gì là tri ân tri báo."Nàng ta nghĩ đến con gái mình, khoé mắt đỏ lên "Hai vị đã rũ lòng từ bi cứu nữ nhi của nô gia, nô gia không biết phải làm thế nào để báo đáp..."Nàng ta lại nghĩ nếu không phải bọn họ cứu con gái mình thì có khả năng nàng ta sẽ sống chết mặc bây thì mặt đỏ lên vì xấu hổ "Đa tạ hai vị đã giúp đỡ, ân này nô gia sẽ ghi nhớ suốt đời."Cố Thành Ân thở dài khoát tay "Cứu người chỉ là tiện tay phu nhân không cần day dứt trong lòng."Con người sống đều phải vì mình trước tiên, chẳng mấy ai trong lúc khó khăn còn từ bi lo cho người khác.
Điều này y biết, y cũng chẳng trách nữ nhân này."Đa tạ phu nhân đã báo chuyện này cho chúng ta biết." Y đột nhiên nhớ đến hoàn cảnh của nàng ta "Phu nhân nói chuyện này cho chúng ta biết, nếu bị Hạ gia phát hiện thì phải thế nào đây?"Nữ nhân đơ người ra một chút rồi cười khổ lắc đầu."Vì sao phu nhân lại nhất thiết phải chịu khổ ở Hạ gia? Bọn họ đều không coi người là người nhà."Cố Thành Ân sống trong xã hội văn minh bình đẳng, y tiếp xúc với rất nhiều nữ nhân mạnh mẽ và có tư tưởng tiến bộ.
Y không thể hiểu nổi nữ nhân cổ đại, vì sao chịu nhiều khổ đau như vậy lại không chịu giải thoát mình?Nữ nhân lắc đầu "Công tử không hiểu, phận làm nữ nhi có rất nhiều điều không thể và không được phép.
Nô gia tuy khổ nhưng nếu nô gia rời đi thì sẽ càng khổ hơn.
Nô gia không sợ khổ, chỉ sợ Thu Nhi chịu nhiều thiệt thòi.
Thu Nhi còn nhỏ, con bé cần có phụ thân, không thể để con bé lớn lên trong lời đàm tiếu và chỉ trích của người khác được.
Để con bé có một cuộc sống vô lo vô nghĩ dù nô gia có khổ hết đời thì có là gì?!"Cố Thành Ân thở dài.Nữ nhân đỏ khoé mắt mỉm cười "Đa tạ công tử quan tâm, nhưng hiện tại ít nhất phu quân nô gia còn yêu thương nô gia và Thu Nhi là được rồi."Còn may nàng có một người chồng yêu thương nàng.Y cũng không khuyên bảo gì thêm, cổ đại có quá nhiều xiềng xích trói buộc nữ nhân, không phải một sớm một chiều có thể phát vỡ.Cố Thành Ân lặng lẽ đưa cho nàng vài thỏi bạc "Mong rằng phu nhân và Thu Nhi thuận buồm xuôi gió."Nữ nhân ngẩn ra, nàng vội từ chối nhưng y đã nói thêm "Đây là đáp lễ phu nhân không cần khách sáo."Nữ nhân im lặng hồi lâu cuối cùng quỳ xuống dập đầu cảm tạ y.Y không ngăn cản, chờ nữ nhân đứng lên rồi mới nói "Chuyện phu nhân thông tri ta đã biết, người trở về nghỉ ngơi đi đừng để người khác nghi ngờ."Cố Thành Ân nhìn theo bóng lưng nữ nhân rời đi, lại lần nữa thở dài.Ngày hôm sau Cố Thành Ân và Tạ Tước vẫn tỏ ra bình thường, lúc nào Thái Hãn hỏi chuyện thì nói lúc nào đi nên đi lúc nào nghỉ nên nghỉ, cứ như đêm qua chẳng có ai nói với bọn họ biết đã người Hạ gia đang tính kế họ.Bình Tứ sau khi biết chuyện này nhìn Hạ gia bằng ánh mắt phức tạp, xong gã cảm thán "Hạ gia toàn một đám biết giả vờ!"Đến gã còn không nhìn ra bất thường mà!"Có lẽ chỉ có mấy người biết thôi, bọn họ muốn tính kế chúng ta, càng ít người biết thì càng dễ lừa."Bình Tứ nghĩ lại thấy cũng đúng, gã hỏi Cố Thành Ân "Ngươi tính làm thế nào đây? Chạy không?"Cố Thành Ân không trả lời gã ngược lại nói "Ta đang nghĩ Hạ gia làm sao giao người cho Phí Duyệt thành được nhỉ?"Người của Phí Duyệt thành ra ngoài tìm bọn họ chỉ là tình cờ gặp được đám người Hạ gia hỏi một chút, đám người Hạ gia lại mèo mù vớ cá gặp được bọn họ trên đường.
Bây giờ bọn họ đang đến Tương Bình Thành, làm sao giao người cho Phí Duyệt thành đây?"Chắc là Nhậm lão thành chủ có cho người túc trực ở cổng các toà thành xung quanh đây.
Miễn sao chưa vào thành thì bọn họ có quyền làm loạn lên mà." Bình Tứ nhúng vai."Nhậm lão thành chủ thật là, giận gì mà giận dữ dằn thế, chúng ta đã chạy xa như vậy còn muốn bắt người."Cố Thành Ân lườm Bình Tứ đang thán trách "Vậy lúc ngươi đốt phòng người ta có nghĩ đốt ít bớt một chút không?""Đốt một cũng là đốt, đốt một dãy cũng là đốt." Bình Tứ nhe răng "Nếu được ta còn muốn đốt cả phủ lão ta luôn, cho chừa cái tật coi trời bằng vung!"Cố Thành Ân "..."Đáng! Ngươi vậy người ta cho người lùng bắt ngươi cũng đáng!Nhưng người đốt là gã người bị truy nã lại là hai người bọn họ, nghĩ lại là thấy tức!"Ngươi tính làm thế nào đây?" Bình Tứ đụng đụng y.Cố Thành Ân ra vẻ cao thâm "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng."Bình Tứ "???""Nói tiếng người coi!"Cố Thành Ân lườm gã "Chưa biết được, dù sao chúng ta cũng đến Tương Bình đến đó rồi tính."Bình Tứ "..."Ơ tưởng đâu y có cao kiến gì hay lắm.Bình Tứ thấy Cố Thành Ân và Tạ Tước bình thản như vậy cũng không lo lắm dù sao gã cũng tự có cách quang minh chính đại vào thành.Khụ...!chỉ là cách này có chút doạ người.
Thôi cùng