Huyễn Ma cung, Huyền Nguyệt Thành.Trần Ngạo Lang phất tay bảo Phong Khinh Miên ra ngoài.Phong Khinh Miên trợn mắt "Cứ để vậy ạ?""Ra ngoài đi." Hắn dừng chút lại nói "Gọi Hắc Y và Lam Ninh Thy vào đây."Phong Khinh Miên nhíu mày liễu vẻ mặt không cam lòng "Tôn thượng có gì sai bảo cứ nói thuộc hạ sẽ phân ưu vì người...""Phong Khinh Miên."Nàng ta cắn môi kéo sa y mỏng tanh chỉ che được những nơi cần che đứng lên "Vâng."Phong Khinh Miên lui ra ngoài liền bắt gặp Lam Ninh Thy ở góc rẽ, nàng ta nhíu mày gọi người lại "Này, tôn thượng cho gọi ngươi."Nữ tử lam y dừng bước."Hừ." Phong Khinh Miên lườm nàng một cái rồi quay đi "Chả biết tôn thượng xem trong ngươi chỗ nào."Nữ tử lam y ngước mắt nhìn nàng ta một cái rồi không nói năng gì đi vào trong."Tôn thượng cho gọi ta?"Trần Ngạo Lang ngồi xuống bảo toạ lười biếng ngáp một cái "Làm đến đâu rồi?""Còn hai ân tình chưa kịp thu về." Giọng nói của Lam Ninh Thy lạnh nhạt không rõ vui buồn "Một bên Thiết Lang Quan một bên Thái Sơ thành.""Mau thu về đi, không còn thời gian nữa đâu."Lam Ninh Thy gậy đầu "Nghe nói tu chân giới đã để ý đến chúng ta?""Đúng vậy." Trần Ngạo Lang nhúng vai "Trách bên Phong gia và Văn gia làm quá lớn kinh động đến tam đại tông môn rồi."Hắn im lặng một chút rồi nói "Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh đều đến Đại Mạc rồi."Lam Ninh Thy ngước đầu nhìn hắn."Ninh Thy, người muốn báo ân hay báo oán ta không nhún tay vào nhưng đừng để chuyện của ngươi ảnh hưởng đến kế hoạch của ta."Lam Ninh Thy im lặng hồi lâu mới đáp "Thuộc hạ biết chừng mực."Trần Ngạo Lang hừ lạnh một tiếng "Một hai người đều bảo tự biết chừng mực, đến lúc đó mà thất bại ta đem cách ngươi bù vào!""Còn phải xem ngươi có thể bắt ta thay thế vào được hay không."Trần Ngạo Lang nâng mắt nhìn người mới đến, người nọ toàn thân vận áo bào đen tuyền, một nửa khuôn mặt bị che dưới mũ trùm của áo choàng, bên hông mang một thanh kiếm màu trắng xanh đan xen, trên vỏ kiếm khắc đồ đằng kì lạ và tinh tế."Hắc Y đại nhân đến rồi?!"Hắc y nhân lạnh nhạt hỏi "Gọi ta đến có chuyện gì?""Cố Thành Ân đếm Đại Mạc rồi, ngươi biết?"Hắc y nhân im lặng."Quả nhiên là biết." Trần Ngạo Lang đứng lên bắt tay sau lưng cười "Hắc Y, nếu y không nháo ra chuyện lớn như vậy để người của ta phát hiện thì có phải ngươi muốn giấu ta luôn không?"Hắc y nhân nói "Kế hoạch của ngươi không có y.""Nhưng y có thể phá hủy kế hoạch của ta!" Trần Ngạo Lang tức quá hóa cười "Đừng nghĩ ta không biết ở Phù Vấn thành là ngươi dẫn lối cho y tìm ra chân tướng cái chết của vợ chồng Phong thị!"Hắc y nhân ngẩn đầu nhìn hắn "Thì sao?""Thì sao?" Trần Ngạo Lang đi đến đối diện hắn "Nếu ngươi muốn bảo vệ y thì đem về nhà đóng cửa nhốt lại đi, y cứ đi lung tung bên ngoài không chắc sẽ an toàn đâu."Hắc y nhân siết chặt kiếm bên hông "Điều kiện thứ nhất, không tổn thương y."Trần Ngạo Lang nhìn Cửu Sinh kiếm đã rút ra khỏi vỏ vài tất "Ta có thể cam đoan nhưng người khác thì chưa chắc."Hắn cười "Ta nhắc nhở một lần nữa, Cố Thành Ân nếu phá hủy kế hoạch của ta thì y không chắc an ổn đâu."Hắc y nhân nhấn kiếm trở lại vào vỏ "Ta và ngươi chỉ là cộng sự."Hắn không phải thuộc hạ của Trần Ngạo Lang, cũng đồng nghĩa nếu Trần Ngạo Lang dám động đến y thì quan hệ cộng sự xem như chấm dứt.Trần Ngạo Lang cười "Ta đương nhiên nhớ."Hắn nói "Mong đại nhân trông coi người của mình thật kĩ."Hắc y nhân lui ra sau một bước nói "Quản chuyện của ngươi." Rồi quay đầu rời đi.Trần Ngạo Lang nhúng vai "Đến gặp cũng chẳng dám nói chi đến ở cạnh?"Hắn như nghĩ đến chuyện gì đó cười "Chung quy nơi này đâu có chỗ cho hắn."Lam Ninh Thy nhìn hắn rồi lại nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắc y nhân không biết nghĩ cái gì..Cổng thành Tương Bình."Đứng lại." Binh lính canh giữ cổng thành nhìn hai người trước mặt một lượt rồi hỏi "Giấy thông hành đâu?"Cố Lâm Thanh lấy trong tay áo ra tờ giấy thông hành được đóng ấn kí của thành La Mạn.Binh lính kiểm tra giấy thông hành một lượt nhận ra giấy là thật liền trả về đồng thời đứng sang một bên nhường chỗ cho hắn "Vào đi."Cố Lâm Thanh đuổi theo Cố Thành Ân đến Đại Mạc đã được gần một tháng nhưng vẫn chưa tìm thấy người.
Hắn đi theo tuyến đường Phủ Dung đến hoang thành rồi đến Tương Bình, y ngược lại đến Phí Duyệt trước mới đến Tương Bình, y chậm hơn hắn hai ngày lại bị vây trong bão cát nên đến khi hắn đến La Mạn thành y mới vào được Tương Bình.Hắn đến La Man chưa được mấy ngày đã thấy bức hoạ truy nã Cố Thành Ân và Tạ Tước truyền khắp nơi.
Hắn nhìn bức hoạ, tai nghe người khác kể lại chuyện náo loạn Phí Duyệt thành gân xanh nổi lên có xúc động muốn bắt người về đánh cho hả giận.Ai đời Tông chủ trong tam đại tông môn như y đến địa bàn ma tu lại rêu rao như vậy chứ?!Cùng ngày hôm đó Cố Lâm Thanh đến phủ thành chủ La Man, thành chủ La Mạn Khinh Miểu với hắn xem như cũng có giao tình, nàng cấp cho hắn một tờ giấy thông hành trở về Tương Bình thành.Trước khi hắn rời thành La Mạn Khinh Miểu còn bảo "Hôm trước Vương Sơ Thanh có gửi thư đến hỏi ta cho mượn một vị dược sư, ngươi đến Tương Bình thì sẵn tiện hộ tống người giúp ta nhé?"Thành chủ Tương Bình không tu đạo, mắc phải bệnh gì chỉ cần mời thầy lang là được, ở Tương Bình thành lại không thiếu thầy lang.
Lần này Vương Sơ Thanh mượn dược sư hẳn để chữa trị cho tu sĩ, mà tu sĩ đang làm khách ở Tương Bình nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là Cố Thành Ân.
Chuyện năm đó y có quen biết Vương Sơ Thanh y chưa từng giấu diếm hắn.Cố Lâm Thanh vừa lo lắng vừa tức, y nhất quyết không nghe lời hắn cắp theo đệ tử chạy đến Đại Mạc, bây giờ thì hay rồi, người thì bị treo lên truy nã trốn trong Tương Bình tìm dược sư!Cố Lâm Thanh vào được thành Tương Bình liền không nghỉ, kéo dược sư đi thẳng đến phủ thành chủ.Cố Thành Ân nghe Bình Tứ nói lại có một vị tiên tu dẫn theo dược sư từ La Mạn thành đến tìm y, y ban đầu còn hơi mơ hồ "là ai tìm y?" cuối cùng mới sực nhớ ra gần tháng nay vẫn chưa chạm mặt Cố Lâm Thanh.
Có thể hắn đã đến La Mạn thành trước sau đó thấy thông cáo truy nã mới trở lại thành tìm y!Không lâu sau thị tỳ bên cạnh Vương Sơ Thanh đến truyền lời mời ba người Cố Thành Ân, Tạ Tước và Bình Tứ đến thư phòng có việc cần thương nghị.Cố Thành Ân nhìn qua Tạ Tước cười nói "Sư thúc ngươi gấp gáp tìm ta tính sổ rồi kìa, lát nữa hắn có muốn đánh ta ngươi phải ngăn hắn lại đấy nhé!"Cố Lâm Thanh cũng đánh hắn luôn thì có!Tạ Tước im lặng, dáng vẻ bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sầu thúi ruột, vậy là không gian hai người của hắn và y không còn rồi!Cố Thành Ân đến thư phòng quả nhiên hình thấy khuôn mặt lạnh băng của Cố Lâm Thanh.
Hắn ngồi trên ghế yên tĩnh nghe dược sư và Vương Sơ Thanh nói chuyện, vừa nhìn thấy y liền lườm y một cái sắc lẹm.Cố Thành Ân vô tội cười "Cố Trì, lâu rồi không gặp."Mặt Cố Lâm Thanh trầm xuống, hắn vừa đứng dậy y đã nhảy ra sau lưng Tạ Tước và Bình Tứ trốn "Cố Trì, đang ở trước mặt người khác đừng làm mất mặt ta chứ!"Y ló đầu ra cười "Ta bị hạ dược, không đánh lại ngươi đâu.""Ngươi còn sợ mất mặt?" Cố Lâm Thanh tức đến bật cười "Sợ mất mặt còn nháo ra chuyện lớn như vậy, ngại Huyền Nguyệt Thành không biết ngươi đến thăm Đại Mạc sao?"Cố Thành Ân mím môi, ủ rũ đáp "Đấy là sơ xuất...""Ồ, nếu không sơ xuất thì ngươi gả vào Nhậm gia luôn hả?""..."Cố Thành Ân chớp mắt nhìn hắn, xem ra tức giận không nhẹ rồi."Cố Trì, ta....""Sư thúc bớt giận, chuyện này phần lớn là lỗi của ta, sư tôn là thân bất do kĩ.
Muốn trách phạt xin hãy trách phạt ta!"Cố Lâm Thanh nhướng mày