Cố Thành Ân cảm thấy bản thân ngủ đủ rồi, cũng nên tỉnh nhưng trước mắt y chỉ có bóng tối, không nhìn thấy gì không nghe thấy gì cũng không thể động đậy.Lâu thật lâu sau ngũ giác của y dần khôi phục bình thường, y nghe bên tai vang lên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ tiếng bước chân và vật bị đụng chạm.
Y mở mắt nhìn, vì ngủ quá lâu nên không thích ứng được với ánh sáng ban ngày nên y hơi nheo mắt lại.Nơi y đang nằm là một chiếc giường gỗ, giường không treo màn lụa nên có thể nhìn thấy mái nhà bằng ngói cũ và xà nhà bị mọt gặm nhấm xây tổ kép dài từng đường.Đây là đâu?Y cử động tay chân, ban đầu tay chân có chút tê cứng nhưng sau đó dần linh hoạt.
Y ngồi dậy quan sát căn phòng, phòng nhỏ một giường, một tủ một bàn trang điểm, một bàn trà, một cái rương và một giá đồ.
Hoàn toàn đúng tiêu chuẩn nhà nông bình thường."Sư tôn, người tỉnh rồi?"Tạ Tước bưng bát thuốc còn nghi ngút khói vào, thấy y ngồi trên giường đầu tiên là sững sốt sau đó là mừng như điên "Tốt quá, người tỉnh rồi.
Có thấy chỗ nào không khoẻ không?"Phản ứng của Cố Thành Ân có chút chậm chạm, y trừng mắt nhìn Tạ Tước, hình ảnh kiếp trước kiếp này chồng chéo lên nhau dừng lại ở hình ảnh hắn dùng Đoản Mệnh đâm y.Tên khốn này!Cư nhiên dám dùng cái đồ chơi làm vết thương không thể lành đó đâm y!Còn vờ như không biết gì chăm sóc y suốt mấy tháng nay?!Tạ Tước thấy vẻ mặt y cứ biến đổi liên tục xong lại dùng ánh mắt tức giận muôn phần trừng hắn thì hơi chột dạ gọi "Sư tôn?""Không thầy trò gì hết, trở về ta trục xuất ngươi! Không! Ngay bây giờ trục xuất ngươi!"Giọng của y có chút khàn vì mới tỉnh, y nhìn chén thuốc còn ấm biết Tạ Tước mang vào thì hẳn là của y nên xem như canh giải khát uống cạn.
Uống xong, chưa kịp đặt chén xuống thì mặt y bỗng nhiên đau khổ nhăn lại.Đắng quá!Tạ Tước có chút dở khóc dở cười đúc cho y một viên kẹo đường "Quên nói cho sư tôn biết thuốc này có chút đắng."Cố Thành Ân trừng hắn."Sư tôn, đệ tử đã làm gì sai sao? Vì sao người lại muốn đuổi để tử đi?" Tạ Tước hơi cúi đầu xuống, rũ mắt tạo vẻ mặt u buồn.Nếu là lúc trước y có lẽ sẽ bị vẻ mặt này làm cho xiêu lòng nhưng hiện tại thì không hề nhé!"Ngươi làm gì ngươi còn không biết?" Cố Thành Ân trừng hắn chỉ vào vai trái mình "Nhớ chưa?"Tạ Tước mím môi, sắc mặt tái nhợt "Sư tôn...""Câm miệng! Không cho gọi sư tôn!"Y thật sự tức giận rồi.Bỗng Tạ Tước bịch một cái quỳ xuống "Sư tôn, là ta sai, ta bị ma quỷ ám mới khiến người bị thương, ta tội đáng muôn chết muốn đánh muốn mắng người cứ thẳng tay." Hắn ngước mắt nhìn y như là cầu khuẩn nói "Chỉ xin người đừng đuổi ta có được không? Chỉ cần cho phép ta ở bên cạnh người thôi muốn ta làm gì cũng được."Cố Thành Ân bị hắn làm cho hoảng sợ, một hơi tức giận phát ra không được nuốt xuống cũng không được nghẹn lại ở cổ họng.Tạ Tước nắm lấy tay y mềm giọng gọi "Sư tôn..."Tên...!tên này mẹ nó đột nhiên làm nũng làm cái gì!Cố Thành Ân hết sức không có tiền đồ che mặt quay qua chỗ khác, vành tai hơi đỏ lên vì nhớ đến đêm nào đó.Tạ Tước thấy chiêu này hữu dụng liền liên tục mềm giọng nũng nịu bảo "sư tôn, xin sư tôn tha lỗi cho ta"."Khụ, làm phiền chút."Cố Thành Ân và Tạ Tước lúc này đều giật mình nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh, chỉ thấy Trạch Vân đã đứng ở cửa từ khi nào, hắn bước vào cũng không được đi ra cũng không xong chỉ đành mất tự nhiên xoa mũi gọi người bên trong."Đã đến canh giờ, Tiểu An cần được truyền linh lực đả thông kinh mạch." Trạch Vân còn bồi thêm một câu "Không thể chậm trễ."Cố Thành Ân có chút xấu hỗ đạp Tạ Tước đang nằm sát bên mép giường, sau đó y lại đơ ra một chút lén nhìn Trạch Vân, thấy hắn không tức giận mới thở phào thu chân về.Trước mặt cha người ta "chà đạp" con trai người ta...!Ừm, Trạch Vân không xách y lên đánh cho vài roi đã là niệm tình lắm rồi.Tạ Tước đối với sự xuất hiện của cha mình không thích chút nào, dù sao hiện tại một nhà ba người vẫn chưa nhận thân mà Trạch Vân chính là "tình địch" số 1 của hắn!Trạch Vân đi vào trong phòng, hắn tuy mặc áo thô bạc màu không chải chuốt gì nhưng khuôn mặt và bộ dáng đẹp khiến những thứ ngoài thân chẳng còn quan trọng.
Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều đầy vẻ quý công tử, khí tràng của kẻ lãnh đạo một phương cũng không thể che dấu.Khi Trạch Vân đến cách giường gần năm bước thì dừng lại, hắn thăm dò hỏi "Tiểu An, có thể để ta truyền linh lực cho đệ chứ?"Cố Thành Ân trầm mặt, y chỉnh lại xiêm y lui về trong một chút chừa ra một khoảng.Thấy y không cự tuyệt Trạch Vân mới thở phào.Trong suốt quá trình truyền linh lực đả thông linh mạch Tạ Tước luôn nhìn chằm chằm hai người, hầu như không thèm chớp mắt.Cố Thành Ân liếc nhìn Tạ Tước, bộ dáng đại cô nương có chút buồn cười, nhìn thế nào cũng giống canh chồng sợ chồng mình mèo mỡ gà đồng với người ta.Trạch Vân vừa xong Tạ Tước đã xông đến bên cạnh y hỏi "Sư tôn còn không khoẻ chỗ nào không?"Cố Thành Ân n lắc đầu "Ta ngủ mấy ngày rồi?""Hai ngày.""Bên Cố Trì thế nào rồi?"Tạ Tước ngoan ngoãn đáp "Sư thúc không có gì đáng lo ngại, hắn đang ở khách điếm chờ Châu Bằng và Lâm Dương, ta đã báo bình an cho hắn, người không cần lo lắng."Y cảm thấy thiếu thiếu thứ gì hồi sau mới nhớ ra Cơ Ly Tình "Nhóc Cơ Ly Tình đâu rồi?"Tạ Tước không vui "Nhóc đang ở cùng sư thúc, chuông bạc trên chân đã được gỡ xuống rồi, bên Ngụy gia sẽ không tìm được hắn nữa đâu."Cố Thành Ân thấy mọi việc đều ổn thoả thì thở phào "Vậy thì tốt."Tạ Tước ai oán "Người hỏi sư thúc rồi hơi tới con hồ ly kia sao không hỏi thăm ta?"Y lườm hắn "Chưa chết là được rồi, nhờ phúc của ngươi vết thương ta còn không lành được nè!" Y ghét bỏ nói "Tránh xa ta ra chút!"Tạ Tước lập tức ĩu xìu "Xin lỗi mà."Cố Thành Ân lười để ý đến hắn đang bán thảm, y nhìn qua Trạch Vân, nhiều năm không gặp bộ dạng hắn vẫn như trước chỉ là khí chất càng thêm thành thục trong mắt nhiều thêm chút tang thương.
Trạch Vân cũng vừa vặn nhìn y, sủng nịch trong mắt vẫn như ngày nào, hiện tại còn có chút đau lòng vào thương xót."Tạ Tước, ngươi ra ngoài chút."Tạ Tước lặp tức cảnh giác "Vì sao ạ?""Ta có chuyện muốn nói với Trạch Vân."Tạ Tước căng thẳng, có chuyện gì mà không nói được trước mặt hắn "Sư tôn...""Ngoan, ra ngoài đi."Tạ Tước đành im lặng, mang theo uất ức rời khỏi phòng.
Hắn vừa ra khỏi phòng liền bắt gặp Bích Loan đang đứng trong sân.
Từ hôm Trạch Vân cứu bọn họ về Bích Loan vẫn như vậy, đôi kho sẽ đến trước phòng y lặng lẽ đứng, một hồi rồi lại rời đi."Cái đó...!Thành Ân tỉnh rồi?"Tạ Tước gật đầu.Nàng thở ra một hơi lẩm bẩm "Tốt quá."Trong phòng lúc này cả Cố Thành Ân và Trạch Vân đều im lặng không ai nói gì, hồi lâu sau vẫn là y mở miệng phá vỡ trầm mặc "Đa tạ ngươi tương trợ.""Nên làm thôi." Trạch Vân do dự chút hỏi "Đệ đến Đại Mạc làm gì? Vì sao người Thiên Tông không đi cùng?"Cố Thành Ân im lặng."Xin lỗi.""Đến Đại Mạc vì chút chuyện cần tìm hiểu thôi, không ngờ đến gặp phiền phức như vậy."Cả hai lại rơi vào im lặng.Cố Thành Ân nhìn về phía cửa rồi nhìn Trạch Vân "Ngươi có nhận ra Tạ Tước rất giống ngươi?""Nó...là đứa trẻ đó sao?""Ừ"Trạch Vân thở dài "Ta và Bích Loan cứ tưởng nó đã mất rồi, hiện tại thấy nó sống tốt cũng mừng."Cố Thành Ân không dám nói Tạ Tước không sống tốt lắm, thường xuyên bị bắt nạt.
Nhưng thôi, y còn muốn giữ người nếu nói ra Trạch Vân bắt y trả người mất."Ta muốn giữ Tạ Tước lại, tuy biết lời này cũng ta có chút không đúng nhưng ta nghĩ phải nói với ngươi một tiếng." Y lãnh đạm nói "Dù cha mẹ hắn không muốn để nó theo ta, ta cũng sẽ nhất quyết giữ hắn lại."Trạch Vân im lặng, lâu sau hắn hỏi "Đệ còn hận ta và Bích Loan như vậy sao?"Cố Thành Ân lắc đầu, y cười "Ân oán giữa chúng ta không liên quan gì đến Tạ Tước, ta muốn giữ hắn chỉ vì tư tâm thôi."Trạch Vân kinh ngạc, hắn nghĩ đến bộ dạng Tạ Tước chăm sóc y cùng với cách hai người chung đụng dần hiểu ra."Hai người...""Thôi, đây là chuyện của hai người, ta cũng chẳng thể quản."Trạch Vân hỏi "Còn Tạ Tước? Nó có ý nghĩ thế nào đệ đã biết chưa?"Cố Thành Ân rũ mắt "Người là ta nuôi lớn, ta giữ hắn