So hơn mười chiêu trên đài Tạ Tước đã bị kiếm khí của Thất Phàn đánh bay suýt nữa rơi đài, hắn phun ra một búng máu, tay siết chặt kiếm đứng dậy.
Trong lúc lơ đãng quét mắt về khán đài hắn nhìn thấy bạch y tiên nhân ngồi ở góc khuất nhìn hắn.Cố Thành Ân vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tạ Tước, khẽ cau mày "Không đánh mà nhìn cái gì chứ?!"Tạ Tước thế nhưng thông qua khẩu hình biết được y đang nói cái gì, ngay lập tức siết chặt kiếm đón đòn tấn công từ Thất Lan.
Kiếm khí càng quét khiến kinh mạch của hắn vừa tốt lên liền đau đớn, đôi mắt hắn đỏ bừng, tay cầm kiếm không lúc lơi lỏng.Tu vi của Tạ Tước quá thấp, một thân công phu kiếp trước triển ra cũng không có uy lực mạnh mẽ chỉ miễn cưỡng đón được vài chiêu của Trúc cơ hậu kì.
Mà ma công dạo gần đây hắn tu luyện thì không thể để lộ ra ngoài.Thất Phàn nhìn Tạ Tước dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng hân hoan thầm nhủ bản thân thắng chắc ra tay càng thêm tàn nhẫn, mỗi chiêu đều nhằm vào điểm yếu của đối phương mà đánh đến.Đạo sĩ Thiết Lang Quan trên đài quan sát nhận ra khác thường nhỏ giọng hỏi người kế bên "Này...!có phải tu vi chênh lệch quá mức không?"Trưởng lão môn phái nọ cười xòa "Đều dựa vào thăm rút được sắp xếp tỷ thí thôi, có lẽ do kinh nghiệm thực chiến của hai người bọn họ chênh lệch quá mức!"Đạo sĩ Thiết Lang Quan bán tín bán nghi lại bị trưởng lão nọ dăm ba câu lừa gạt qua chuyện khác.Tạ Tước từ lúc lên đài vẫn luôn giữ thế thủ còn đối phương tấn công liên tục, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng hắn vẫn luôn chực chờ cơ hội đối phương sơ hở để tấn công.Thất Phàn bị hắn thành công đâm một kiếm thì cười lạnh "Ngươi không phải đối thủ của ta, giãy dụa cái gì? Mau chịu thua đi!"Tạ Tước mím môi, vẫn không bị lung lay, nghiêm túc đấu.Cố Thành Ân lại thêm một chút hảo cảm với Tạ Tước, người này tuy vây hãm trong khốn cảnh nhưng không từ bỏ, là một mầm non tốt! Tiếc là tư chất quá kém!Y nghĩ lại, Tạ Tước chỉ là tu tiên đạo kém thôi chứ tu ma đạo như cá gặp nước liền lặng lẽ thu hồi câu bình phẩm trên.Tạ Tước đối chiêu với Thất Phàn cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của gã.
Tạ Tước vận chuyển linh lực vào kiếm chém ra một kiếm khí ép lui Thất Phàn mà chính bản thân cũng lui vài bước, thắt lưng đụng phải dây thừng trên lan can đài tỷ võ.Thất Phàn đỏ mắt chém đến, Tạ Tước nhanh nhẹ lật người né tránh, kiếm khí của Thất Phàn trực tiếp phá hủy một đoạn lan can bảo vệ.Chính ngay lúc này Tạ Tước thoắt ẩn thoắt hiện phía sau Thất Phàn, kiếm trong tay nhắm ngay tim gã ta đâm đến không chút lưu tình.Thất Phàn nhận ra nguy hiểm vội vung kiếm ngăn, hai thanh kiếm va chạm vang lên tiếng "két" đinh tai nhức óc.
Tạ Tước không để Thất Phàn cơ hội thở dốc, hắn truyền hết linh lực một chưởng đánh vào lưỡi kiếm bức lui Thất Phàn tới biên giới đài tỷ võ.Thất Phàn giật mình phát giác ra thì đã muộn, Tạ Tước giơ chân đá gã một phát khiến gã mất thăng bằng rơi xuống đài.Khán đài lúc này im phăng phắc, khán giả đa số đều là đệ tử Phong Loan đỉnh đến trợ uy khẳng định chắc nịch sư huynh nhà mình sẽ thắng lúc này ngơ ngác không động đậy.Thất Phàn ngã xuống đài cũng ngu người, trong một chốc cỗ phẫn hận như lửa nóng dâng lên, gã trừng mắt nhìn Tạ Tước trên đài với ánh mắt oán độc.Vị trí vào bí cảnh của gã không còn rồi!Tạ Tước thu kiếm hướng gã chào một cái rồi xoay người xuống đài.
Ngay lúc hắn vừa quay lưng một đạo quang ảnh sắc lạnh loé lên, Tạ Tước chưa kịp phản ứng thì đầu óc đã quay cuồng, hắn rơi vào cái ôm ấm áp cùng bên tai văng vẳng tiếng kêu như chọc tiết heo.Cố Thành Ân một tay ôm lấy Tạ Tước đã bị "dọa" đến ngu người, một tay cầm Mạc Quyết kiếm chĩa vào Thất Phàn nằm lăn lộn dưới chân, mặt mày lãnh đạm nói "Học tài không bằng người mà lương tâm còn đen không bằng chó, nhân sinh thất bại như vậy sao không đi chết đi?"Hai đạo sĩ Thiết Lang Quan và Trưởng lão trên đài quan sát lúc này vội đi xuống, trên trán túa mồ hôi.Sao vị đại gia hỏa này lại đến đây rồi?!Tạ Tước lúc này mới phản ứng được khi nảy hắn bị Thất Lan tập kích.
Hắn ngẩng đầu nhìn dung mạo tự thiên tiên của Cố Thành Ân ngay trước mắt lại nhìn cánh tay đặt ở eo hắn vẻ mặt phức tạp.Sư tôn của hắn...Cố Thành Ân thu lại Mạc Quyết kiếm cũng buông Tạ Tước ra "Ổn chứ?"Ngón tay Tạ Tước chà sát thầm lưu luyến độ ấm ban nảy nghe y hỏi cũng chỉ ngơ ngác nhìn y.Cố Thành Ân tức đến mặt lạnh băng, giơ chân đá Thất Phàn một cái "Doạ đến đồ đệ bản tôn ngu luôn rồi!"Tạ Tước "..."Lâm Dương vừa đến "???"Tạ Tước ho khan một cái lấy lại hình tượng "Sư tôn, ta không sao."Cố Thành Ân nhìn vết máu dính nhiễm lên vải trắng ở tay áo phá lệ bắt mắt, ghét bỏ nói "Yếu như vậy."Tạ Tước "..."Tạ Tước nhìn máu của mình nhiễm bẩn bạch y, bất giác cảm thấy rất hài lòng.Cố Thành Ân càng nhìn Thất Phàn càng thấy đáng ghét, đá gã một cái muốn gãy xương chân mới bảo "A Dương ở lại xử lý chuyện này, Tạ Tước theo ta."Lâm Dương nói lại tất cả chuyện hắn vừa hỏi được với đạo sĩ Thiết Lang Quan còn không quên biểu thị "Tông chủ nhà ta rất không hài lòng, phiền các vị cho Thiên Tông một cái công đạo".Vốn dĩ Thiết Lang Quan quan hệ rất tốt với Thiên Tông huống hồ chuyện này còn vi phạm quy tắc thi đấu, ngay lập tức cho người thông báo với phía trên điều tra.Các tông môn tỷ võ kết thúc cũng là lúc chuyện Phong Loan đỉnh làm truyền ra, Thất Phàn và một số đệ tử khác gian lận bị loại khỏi bảng, các trưởng lão che dấu chuyện này bị đám đại lão trách mắng một phen tước đi quyền giám sát võ đài.Phong Loan đỉnh đắc tội ai không đắc tội lại cứ nhất quyết động đến "chó điên tu chân giới" Cố Thành Ân, y là Tông chủ một trong ba môn phái đứng đầu tu chân, không cho y cái công đạo khiến y hài lòng e rằng đại hội Thanh Vân không thể diễn ra thuận lợi được."Chó điên tu chân giới" lúc này đang nghiêm mặt ngồi một bên, đối diện là Phương Ứng Trường đằng đằng sát khí, bên phải là Diệp Yên Linh đang bôi dược cho Tạ Tước.Cố Thành Ân có cảm giác trốn học chơi net bị ba mẹ bắt được, y đan tay vào nhau cúi thấp đầu nhưng chợt nhớ đồ đệ mình còn ở đây liền ho khan một tiếng nói "Sư huynh..."Phương Ứng Trường không để y nói hết đã đập chén trà xuống bàn, mạnh đến nỗi cái bàn rung rinh "Cố Thành Ân! Ngươi một ngày không gây chuyện không chịu được phải không?"Cố Thành Ân liếc qua Tạ Tước, ngồi thẳng lưng tạo vẻ uy nghiêm của sư trưởng "Huynh mắng ta cái gì? Rõ ràng Phong cái gì đó đỉnh bắt nạt Thiên Tông ta, huynh không đi lấy lại công đạo cho người trong nhà ở đây chỉ trích ta?!"Phương Ứng Trường tức đến nổi phổi "Lấy lại công đạo? Ngươi vừa ra tay đã chém đứt kinh mạch của người ta, đạp gãy mấy cái xương của người ta, ta đi lấy lại công đạo, lấy luôn mạng gã à?!"Cố Thành Ân chột dạ ho khan "Khụ, quen tay.""Ngươi có biết bên ngoài đang mắng ầm lên ngươi là kẻ tàn bạo, máu lạnh không có tính người không?!"Cố Thành Ân thản nhiên hỏi "Nhanh như vậy