Huyền Đế Tôn bị Quân Tịch Ly dùng phù chú trói chặt, nhưng vẫn dùng ánh mắt thâm thù đại hận nhìn nam tử bạch y đó , giống như bạch y nam tử cướp đi vợ của hắn vậy.
\-Hắn ta không xứng! Hắn làm sao dám! Chết tiệt! Ngươi đi chết đi!!!!
Huyền Đế Tôn vừa mắng chửi vừa nguyền rủa, nhưng giọng điệu đau đớn bi thương và cố chấp đó khiến người không biết còn tưởng là bạch y nam tử cướp đi trái tim của Huyền Đế Tôn, sau đó đứng núi này trông núi nọ, thành đôi cùng với người khác.
\-Huyền Đế Tôn!
Quân Tịch Ly đề cao giọng, gọi Huyền Đế Tôn từ trong điêu cuồng tỉnh lại.
Huyền Đế Tôn ngước lên, dùng hốc mắt trống rỗng nhìn Quân Tịch Ly.
Cho dù không có con ngươi, Quân Tịch Ly vẫn cảm nhận được sự hung ác và cổ quái trong đó.
Huyền Đế Tôn "nhìn " Quân Tịch Ly thật lâu, sau đó dùng giọng nói "bình thường " hỏi.
\-Hắn ta đã dùng Mục Thi Liên , đúng không?
Nam tử bạch y chẳng thèm để tâm mà trả lời.
\-Đúng.
\-Giết chết hắn rồi đem đi tinh luyện lại, có thể tách Mục Thi Liên ra lần nữa không?
Huyền Đế Tôn giống như đã bình thường lại, hỏi Quân Tịch Ly giống như hỏi một vị bằng hữu thân thiết.Giọng điệu giống như vu vơ nói một câu " hôm nay ngươi làm gì".
\-Không thể.
Đến bây giờ sau Quân Tịch Ly lại không biết chuyện gì sảy ra chứ! Rõ ràng là Huyền Đế Tôn muốn phục sinh một người !
Huyền Đế Tôn bình thường tưởng như thích chạy nhạy lung tung, chắc là đi tìm tung tích của Mục Thi Liên , mà còn là tìm vài rất lâu rồi, chắc chắn không ít hơn vài vạn năm!
\-Huyền Đế Tôn.... Ngươi muốn phục sinh một người?!
\-Đây là cấm kỵ!!
Giọng nói Quân Tịch Ly thoáng đề cao.
Giống như Huyền Đế Tôn tiền nhiệm, bởi vì muốn phục sinh trượng phu cho nên bị hai vị Đế Tôn còn lại phong ấn.
Lại giống như Phong Vô Nhiên, tìm kiếm trong vô vọng 3000 năm, nhưng lại chưa từng có ý dám phục sinh Dạ Lam Tiêu, bởi vì đây không đơn giản là kéo một người từ chỗ chết trở về, mà còn là kéo theo cả một Âm giới không chút sự sống, Phong Vô Nhiên luyến tiếc những thứ Dạ Lam Tiêu để lại, luyến tiếc Tê Linh điện nơi Dạ Lam Tiêu ở, luyến tiếc những nơi Dạ Lam Tiêu từng đặt chân, luyến tiếc từng gốc đào mai Dạ Lam Tiêu tự tay trồng, bởi vậy hắn mới không có ý tưởng điên cuồng là phục sinh Dạ Lam Tiêu , một phần nữa là... đến cuối cùng hắn cũng không chịu tin Dạ Lam Tiêu đã nhập luân hồi.
Nhưng mà Huyền Đế Tôn không giống, hắn đã không còn gì để luyến tiếc nữa, những thứ có liên quan đến người kia đã bị chính tay hắn tiêu hủy, bây giờ ngoại trừ hắn ra, không bất kì ai từng biết người kia tồn tại nữa, hắn rốt cuộc không tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến người đó, không bất kỳ địa phương nào lưu lại hơi thở của người đó, không bất kỳ vật dụng nào lưu lại bóng dáng của người đó, càng là không có bất kỳ ai... biết người đó từng tồn tại....
Nhưng mà không sao, mỗi giây mỗi phút trong đầu hắn vẫn nhớ đến người đó, nhớ từng nụ cười hoặc vui vẻ hoặc đau buồn, hoặc khổ sở hoặc tuyệt vọng của người đó.... hắn nhớ từng lời nói của người đó, từ lời nói ngây thơ đến bi thương , từ tan nát đến tuyệt vọng, đôi mắt hắn không nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào nữa , bởi vì nó đã chứa đầy màu sắc của người đó...
Huyền Đế Tôn ngây