\-Ưm....
Tấm chăn trên người bị rớt xuống, chợt cảm thấy lạnh lẽo, Lạc An Du theo bản năng vươn tay muốn kéo chăn.
\-A!
Một tiếng hét chói tai làm những con chim đang ngủ gật phụ cận bừng tỉnh, còn con thăm ngủ mà chưa tỉnh, đã sớm bị tiếng thét rung động này làm cho rớt xuống đất.
Lạc An Du ôm chăn, nhìn xuống những dấu vết đáng xấu hổ trên người mình, và, từ từ lấy lại đống ký ức tối qua.
\-Thật ngọt....
Nhớ đến hai chữ cuối cùng nam nhân nào đó nói, Lạc An Du mặt đỏ tai hồng, không phải do thuộc tính âm khống tác quái nên bị mê hoặc bởi giọng nói cực kỳ mê người đó, mà là tức đến mặt đỏ tai hồng, tức đến muốn phát điên có được không?!!!!!!!
Người nào buổi sáng thức dậy nhớ đến tối qua mình làm chuyện không thể nói với một nam nhân, quan trọng là mình còn là người câu dẫn người kia thì có tức không?! Không biết người khác thế nào, nhưng Lạc An Du vừa thẹn vừa tức, thật sự là điển hình của thẹn quá hóa giận. khụ. hình như lạc đề.
Lạc An Du nhìn quần áo rách tươm bị vứt dưới đất biểu cảm âm trầm đến mức không khí dường như có thể đóng băng.
Tức giận phất tay, y phục trong nhẫn trữ vật hiện ra, sau đó tiện tay khoác hờ, xong xuôi, Lạc An Du bước ra khỏi phòng, mỗi bước đều mạnh đến khiến mặt đất lõm xuống, không quay lại nhìn ngôi nhà sau lưng, Lạc An Du nâng tay, một con rồng hai màu to lớn bay ra, phá sập ngôi nhà.
Vì quá tức giận, Lạc An Du dường như không để ý đến xung quanh, vậy nên cũng không phát hiện bên cạnh ngôi nhà có hai con hồ ly xám đang nằm.
Lạc An Du dùng tốc độ nhanh nhất ngự kiếm đến một con sông, cũng không thèm cởi y phục mà mặc luôn nhảy vào trong nước, nước không quá sâu, chỉ đến ngực hắn, nhưng mà Lạc An Du từ từ ngồi xuống, cho nước tràn vào khoang miệng,mũi, mắt... Đến khi chìm ngỉm.
Đến khi không còn dưỡng khí để thở nữa, Lạc An Du mới ngoi lên, sau đó dùng sức chà đạp làn da mềm mại trắng hồng của mình, Lạc An Du như một con robot bị hỏng, chỉ biết lặp lại một động tác.
Lạc An Du lau đến thân thể mình bị trầy xước, máu chảy ra, nhuộm đỏ cả con suối trong suốt, dù làn da đã bị chà đến chảy máu, Lạc An Du vẫn tiếp tục, hệt như trên da có thứ gì đó dơ bẩn đến không thể dơ bẩn hơn.
Hai con hồ ly không dám nhìn Lạc An Du nhiều, một con nhân tính hóa gật đầu với một con hồ ly còn lại, con kia nhận được ám hiệu, lập tức lao vứt vào rừng.
Lạc An Du chà cả buổi, chà đến toàn thân máu thịt be bét, sau đó bình tĩnh nâng bàn tay đau đến run rẩy, lấy ra một viên đan dược, uống vào.
Nhìn đến hộp ngọc có chứa Hỏa Hồng hoa, Lạc An Du như chợt bừng tỉnh, hắn nắm chặt hộp ngọc, sau đó lấy quần áo ra mặc chỉnh chu, cố bỏ qua đau nhức ở nơi nào