\-Gia chủ! Bên.... bên... bên ngoài có.... có yêu tộc!!!!
Thủ vệ Thụy Lạc gia vội vàng bước vào, thở hổn hển nói.
Gia chủ Thụy Lạc gia đập mạnh tách trà trên tay xuống bàn, đang định gọi người trong tộc , thủ môn bất ngờ mở tung, Yêu Vương mặc hắc y bước vào, khí thế kia.... có chút hương vị đập sập Thụy Lạc gia.
Đằng sau là một đám nam nam nữ nữ có chút đặc điểm chủng tộc, như tai hổ, đuôi hồ ly , mắt ưng.....
\-Gia chủ Thụy Lạc gia?
Tử Tranh mở miệng, giọng phi thường lạnh lẽo, không còn một chút độ ấm khiến giọng nói dù hay tới đâu cũng không êm tai nữa.
Thụy Lạc gia chủ không hiểu gì, âm thầm ra hiệu cho tộc nhân chuẩn bị kịch độc và vũ khí, một bên bày vẻ mặt có 3 phần cởi mở. Bây giờ Thụy Lạc gia chưa thể đắc tội Yêu Vương được, thực lực chưa đủ độc dược cũng chưa tìm ra, nên gia chủ vẫn có chút kiêng kỵ cả yêu tộc to lớn kia.
\-Không biết Yêu Vương đến đây là có chuyện gì?
Tử Tranh cũng không muốn quanh co lòng vòng với vị gia chủ vừa gặp đã thấy ghê tởm này, hắn bây giờ thật muốn một tay xé rách vị gia chủ này làm hai nửa, nhưng yêu tộc cũng không phải nhất nhất nghe theo hắn, hơn nữa vừa dẹp phản đồ nên yêu tộc có chút tổn hại cộng thêm việc trong tối cũng có vài tộc muốn vị trí bây giờ của hắn, nên hắn vẫn chưa thể công khai đối nghịch một ẩn tộc có họ kép này được. Tử Tranh điều chỉnh tâm tình, giọng nói có chút giận dữ.
\-Thụy Lạc gia có người tên Thụy Lạc An Du?!
\-Đúng vậy, đó là nghĩa tử của ta.
\-Hừ! Gia chủ nên xem lại gia giáo đi. Hắn dám vào Hồ tộc của ta trộm một bảo vật! \(Là trái tim Yêu Vương đó, hihi\)
\-Truyện này..... không biết An Du trộm thứ gì của ngài?
Tuy là gia chủ dùng kính ngữ, nhưng giọng điệu lại không có một chút cung kính hay để ý, dẫu sao thì yêu tu với linh tu ngàn đời nay vẫn là kẻ thù.
\-Hắn trộm một bảo vật không những vô giá mà còn là duy nhất trên đời này!
\-Vậy không biết.... ngài định làm thế nào?
Gia chủ nhíu mày, nói thật, hắn chẳng tin lời của Yêu Vương xảo trá thâm trầm kia đâu, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm như tin tưởng.
\-Ta muốn tự tay xử trí hắn! Hừ, dám lấy đồ vật của ta cũng phải xem hắn có mạng mà giữ nó không!
\( Tạm hiểu là, gia chủ ngươi dám giữ bảo bối của ta, ta xem xem ngươi có mạng mà giữ Du Du không?!\)
Thụy Lạc gia chủ nhíu mày, một tộc nhân có thiên phú đương nhiên không đáng để hắn đắc tội Yêu Vương, nhưng mà.......... cuối cùng Thụy Lạc gia chủ dẫn Tử Tranh đến Liên Hiên, lão biết Thụy Lạc An Du sẽ ở đó.
Nhìn người mấy hôm trước còn vui vẻ ní nói cười cười với hắn, bây giờ lại nằm trên giường không động đậy như một xác chết, làn da xanh xao, đôi môi tím tái, nếu không phải thị lực tốt hơn người thường của Yêu Vương có thể nhìn thấy chút phập phồng trước ngực Thụy Lạc An Du, Tử Tranh cho là Thụy Lạc An Du đã chết!
Tử Tranh hừ mạnh một tiếng, những yêu tộc theo bên người hắn có chút ảnh hưởng, thủ thế chuẩn bị tấn công, bởi vì bọn họ rõ hơn ai hết, Vương của bọn họ, giận rồi.
Tử Tranh nâng tay,