Sáng hôm sau...
Quân Tịch Ly nhẹ nhàng mở mắt, một làn gió nhẹ lay động tấm màn nhung che cửa sổ , một cánh hoa đỏ sẫm bay vào, hương thơm thoang thoảng theo làn gió truyền tới...
Quân Tịch Ly giơ tay, cánh hoa đỏ sẫm nhu thuận dừng lại trên bàn tay trắng muốt, mềm mại.
Quân Tịch Ly có chút nghi hoặc, đơn giản là khoác ngoại bào lên , bước ra bên ngoài..
Cánh cửa mở ra, làn gió ấm áp như mùa xuân tràn vào, ánh nắng Mặt Trời êm dịu đậu trên những tán cây xung quanh, hai màu hoa đỏ và vàng giao nhau, giống như mùa xuân đã đến.
\-Sư tôn...
Một giọng nói dịu dàng vang lên, đánh thức Quân Tịch Ly khỏi cảnh đẹp đến say lòng này.
\-Ngươi là..... Phong Vô Nhiên?
Trước mắt, thật sự là Phong Vô Nhiên sao?
Quân Tịch Ly nhìn nhìn, sau đó phóng thần thức qua, xác định là Phong Vô Nhiên nhưng mà..... tại sao lại là Phong Vô Nhiên phiên bản khổng lồ?!
Quân Tịch Ly bị chấn kinh tại chỗ.
Phong Vô Nhiên cả người luống cuống, trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tiên nhà Nhạn Khinh Ưu.
\-Cái này.... sư tôn, thật ra.... thật ra... đúng rồi! là truyền thừa!
\-Truyền thừa?
Quân Tịch Ly có vẻ không tin tưởng lắm. Hôm trước Phong Vô Nhiên mới có 10 tuổi, hôm nay thân hình đã thành nam tử 20 tuổi, cái này rất khó tin mà, đúng không?
\-Cái này.... dạ, là truyền thừa của gia tộc, khiến tu vi của đồ nhi không những cao hơn mà còn khiến.... thân thể lớn hơn, truyền thừa cũng có ký ức của tổ tiên nên.... Như vậy, không tốt sao??
\-..... Tốt....
Quân Tịch Ly hữu khí vô lực nói một cây, thầm bồi thêm một câu đằng sau.
"Ngươi vui là tốt rồi "
Tu vi nhảy từ cấp 3 lên cấp 8,đương nhiên là rất tốt rồi !!!
Quân Tịch Ly có chút nghiến răng, không biết là vui vẻ hay tự hào.
.....
\-Cuối cùng cũng lấy được rồi....
Mạc Vũ cầm yêu đan của Mộng Mị thảo, đưa cho Nghiêm Chấn.
\-Cảm ơn sư đệ, nếu không có đệ.... ta chắc chắn không giải quyết được Mộng Mị thảo.
Nghiêm Chấn chất phác mà ngượng ngùng nói.
Mạc Vũ không để ý , chỉ ôn hòa nói.
\-Nghiêm sư huynh quá để ý rồi, cùng là đồng môn với nhau, giúp nhau là chuyện thường mà.
\-Sư đệ! Cẩn thận!
Tiếng kêu chưa dứt, Mạc Vũ đã rơi xuống khe nứt vừa xuất hiện dưới chân. Nghiêm Chấn thấy vậy liền không do dự nhảy xuống theo.
Mạc Vũ rất nhanh hồi phục lại từ trong kinh ngạc, nhanh chóng vận chuyển linh lực toàn thân để an toàn hạ xuống, mà sở dĩ không ngự kiếm bay lên là bởi vì xung quanh quá chật hẹp, đồng thời cũng đã rơi xuống quá sâu.
"Bộp"
Một tiếng vang nho nhỏ, cả hai liền an toàn tiếp đất. Miệng khe nứt rất nhỏ, bên trong ngược lại rất lớn. Xung quanh là 12 đường đi giống nhau như đúc. Ánh sáng bỗng dưng biến mất, Nghiêm Chấn ngước lên, ngạc nhiên khi không nhìn thấy khe nứt họ đi vào, Mạc Vũ cũng đồng dạng kinh ngạc, nhưng sau đó liền suy