Linh Lan Hoa : Tâm tình đặc biệt tốt luôn. Tặng mọi người thêm vài chương, coi như là quà sinh nhật cho Tịch Ly đi.
\*\*\*
Sáng hôm sau....
Quân Tịch Ly mở mắt, đầu rất đau, nhưng y không nhớ rõ chuyện gì xảy ra.
Thân thể hơi lạnh, Quân Tịch Ly nhìn xuống....
Khung cảnh bỗng dưng giảm xuống âm độ, không gian như có thể đóng băng bất cứ lúc nào.
Quân Tịch Ly đen mặt, vẻ mặt lạnh nhạt bao năm bây giờ giữ không nổi.Quân Tịch Ly phất tay, mặc y phục lên.Thân thể đau nhức lợi hại, giống như nằm trên mặt đường cao tốc, bị xe nghiền đi nghiền lại, lại tiếp tục nghiền, đau đến không muốn thở, nhất là.... eo, đau đến Quân Tịch Ly nghĩ nó sắp gãy.
Y lạnh lẽo nhìn Phong Vô Nhiên\(mặc y phục rồi nhé\) , thầm nghĩ có nên giết người diệt khẩu.
5 phút sau....
Quân Tịch Ly phất tay, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xung quanh, đồng thời tiêu hủy một cây đào bị y giận cá chém thớt. Bởi vì đêm qua Phong Vô Nhiên uống nhiều hơn y , vậy nên Phong Vô Nhiên đến giờ vẫn chưa dậy.
Quân Tịch Ly vẻ mặt đần thối, tuy là không có một chút ký ức của hôm qua, thế nhưng thấy những thứ sáng nay thì y vẫn lờ mờ đoán ra tối qua đã sảy ra truyện hoang đường nào.Y hơi ngượng ngùng... mẹ nó ngượng ngùng, cả nhà ngươi mới ngược ngùng!
Quân Tịch Ly giận đến muốn giết người, nhưng.... y không nỡ ra tay.... y do dự, trái tim y theo điều khiển của lý trí, cảm giác này.... quá khó chịu!
Cho dù là vì tình cảm sư đồ hay tình ái thì.... y vẫn ... không nỡ xuống tay, huống chi.... y cũng không thật sự muốn giết hắn.
Quân Tịch Ly biết, có lẽ trong tình cảm này... y khó lòng cắt đứt nó, nhưng mà... Phong Vô Nhiên sẽ chấp nhận được tình cảm này sao? Có thể sao?
Quân Tịch Ly không biết, cũng không có can đảm hỏi. Quân Tịch Ly người này vừa cứng nhắc vừa lạnh nhạt không để tâm bất kỳ thứ gì, nhưng một khi y để tâm, y liền có thể vì người đó vào sinh ra tử.
Giống như ba ba và ma ma kiếp trước, rõ ràng đã biết là ở kiếp trước, không nên cưỡng cầu, bởi vì có quá nhiều khả năng khiến y có thể sụp đổ.
Giống như bây giờ, y ở Đại Lục này đã 20 năm,tu vi còn quá thấp, để chạm đến ngưỡng cửa phá vỡ hư không, xuyên về hiện đại thì y cần bao nhiêu năm? trăm năm? Ngàn năm? Hay vạn năm?
Cho dù là thời gian ngắn nhất, cũng mất trăm năm y mới có thể trở về hiện đại, trăm năm qua đi , Ba ba và ma ma có thể đã sớm hóa thành cát vàng, Ngọc gia cũng có thể đã sụp đổ, cố gắng kiếp này của y trở thành vô nghĩa.
Cố gắng cả một đời, đổi lại có thể là cái gì?
Vẫn biết là như vậy, nhưng Quân Tịch Ly vẫn cố gắng, cố chấp cứng đầu của y, không ai có thể ngăn cản.
Giống như y khi đi tin tưởng một người, y liền toàn tâm toàn ý tin tưởng người đó, cho dù chứng cứ người kia phản bày ra trước mắt, bày ra rõ ràng thì nếu người kia không chính miệng thừa nhận, y sẽ vẫn cố chấp tin tưởng người đó.
Loại người này..... không biết là ngu xuẩn hay thông minh a.
\-Ta cũng không nhớ chuyện gì sảy ra vậy nên.... hắn hẳn là cũng không nhớ a.
Không biết