Không khí sáng sớm ở Cát gia... ta nói là hít không thông! Không có lấy một tiếng muỗi kêu, vừa bước ra cửa, nụ cười sáng lạng trên môi Lục Bỉ liền bị dập tắt, không biết có thật là đã giữa trưa, mặt trời lên rồi hay không? Ban ngày mà cứ như ban đêm, một màn âm u, còn muốn chút nửa là thấy mấy làn khói đen đen cái gì mà tà khí rồi!
Trong Cát gia bây giờ ai nấy đều trưng ra cái bộ mặt 'người máy'. Mọi động tác cứ như được lập trình sẵn mà làm. Kìa kìa! Bọn người làm diễn còn sâu hơn chủ tử, có ai mướn các ngươi khóc à? Ta thấy còn thảm thương hơn là tới ngày tận thế không bằng! Chậc, chậc,... Vẫn là Vũ Kiều tỉnh táo nhất.
"Vũ Kiều tỷ tỷ, chén canh đó vẫn còn?"
"Còn."
"Ta cần xem xét chén canh ấy, phiền tỷ dẫn ta đi!"
Nói xong, Vũ Kiều dẫn đường, một mạch đi tới phòng dược của Cát gia. Tiểu Bạch từ qua đến giờ hẳn là quá suиɠ sướиɠ rồi. Bây giờ phải lôi nó ra làm việc, không thể để nó lười biến mãi như vậy được, hừ!
Hai người, 1 thú, đi đến trước cửa phòng to, Vũ Kiều mở cửa bước vào, theo sau là Lục Bỉ và Tiểu Bạch.
"Đây là chén canh độc..."
Vũ Kiều tự nhiên chỉ vào chén canh trên bàn được bảo quản thật tốt. Chén canh đây có tên là Chi Tử vang danh khắp nơi. Được dược sư đại trù nương Kiếp Nạp sáng chế, hiện nay bí quyết qua các đời, được truyền lại cho Vũ Kiều, một sư phụ chỉ nhận một đệ tử, ngoài Vũ Kiều ra thì không ai biết được bí quyết trong đó, nhưng do nàng có vị giác kém nên học thật lâu mới có thể xuất sư. Canh Chi Tử là loại đại dược để cứu người, nhưng nay lại thành hại người, không ít người muốn được uống thứ này mà tranh nhau cướp đoạt, nhưng vì biết được nguyên liệu là thứ không dễ có nên dần từ bỏ, trong đó vẫn còn ít tên vọng tưởng. Đều mà canh Chi Tử khác biệt nhất, chính là để canh qua 1 tháng, thậm chí 1 năm đều uống được, mùi vị không đổi, thật làm người người mở rộng tầm mắt.
"Chén canh độc này sau khi Cát Đại uống liền mất mạng?"
Lục Bỉ nghi vấn có chút khó tin, chén canh trước mặt hoàn toàn là một Đại dược, bồi bổ cơ thể rất tốt, nhưng nguyên liệu và cách làm cũng không phải muốn là làm được. Lục Bỉ nhìn thấy, thật sự cho dù là biết chén canh này có độc mà vẫn muốn niếm thử.
"Ân"
Vũ Kiều nhẹ nhàng gật đầu không nói gì tiếp.
"Ta nghe nói, người trong trấn Dương Thành này ngoài tỷ thì không ai biết làm canh Chi Tử, vì sao tỷ lại nhất mực cho rằng chén canh này là không phải tỷ nấu?"
Lục Bỉ thanh âm hoài nghi, nhướng mài hướng Vũ Kiều, nhưng trong lòng nàng rõ ràng biết Vũ Kiều là bị hại, lại muốn đùa giởn nàng ấy.
"Ta... Ta tuyệt đối không lầm, quả thật chén canh mùi vị rất giống ta làm, nhưng ta chắc chắn chén canh này không phải của ta!"
Vũ Kiều một bộ không gì thật hơn, ánh mắt phản bác 'canh này không phải của nàng', giọng nàng dù một tia lẩn tránh hay nói dối đều không có.
"Vậy tại sao tỷ lại chắc chắn rằng chén canh này không phải của tỷ?"
Kịch hay đang bắt đầu, bên ngoài Lục Bỉ tựa tiếu phi tiếu, thản nhiên nhìn vào mắt nàng mà hỏi. Trong lòng không ngừng gật đầu cảm thán Vũ Kiều nàng.
"Canh Chi Tử có một điểm ít ai để ý tới, là thời gian làm ra phải mất gần như là một ngày, trong vòng 1 ngày không thể làm được 2 chén. Trước đó, quản gia Mạc lão vì bệnh yếu, ta đã làm cho ông ấy 1 chén, sao có thể có chén thứ 2 trong tay Cát Đại? Ta thật không hiểu nổi là kẻ nào tài giỏi làm ra."
Lục Bỉ nghe nàng kể rõ ràng thì gật gật đầu. Như đã rõ sự tình.
"Vậy... chén canh là tỷ làm cho quản gia tẩm bổ, 1 ngày thời gian chỉ đủ làm một chén ,không có chén thứ 2?... Không lẻ là có kẻ dám học lén công thức nấu?"
"Ân, có thể! Chén canh này chỉ cần biết nguyên liệu, có đầy đủ, cùng vài bước đơn giản là có thể nấu được. Nhưng nguyên liệu thật không dễ tìm!"
Vũ Kiều cũng đồng tình với cách nghĩ của Lục Bỉ, chén canh này nói dễ làm thì cũng đúng, nhưng nguyên liệu là thứ chủ yếu, nếu không phải công tử nhà phú qúy hoặc tài nghệ trù nướng bật cao thì bỏ ra cả đời, xem như cũng không thể làm ra.
"Nguyên liệu?"
Lục Bỉ rơi vào trầm tư, suy nghĩ, nếu là học lén, chỉ có thể là người trong Cát gia, mà ta là biết chắc chắn tên nào đã giở trò, chỉ là không có bằng chứng hay 1 cái chứng cứ cụ thể để kết án kẻ cuồng bại này. haizz... Lòng nàng thở dài.
"Tiểu Bạch... Giúp ta!"
Nàng như nghĩ được gì, quay sang Tiểu Bạch nở nụ cười thân thiết.
Tiểu Bạch nghe lời, lông của nàng nếu có thể thì sẽ dựng đứng lên hết rồi! Bởi nụ cười của Lục Bỉ, trong mắt nàng nụ cười đó được đánh giá bằng 2 từ 'ghê tởm'. Nàng nghe hiểu Lục Bỉ nói, cũng được Lục Bỉ từng dạy dỗ qua, thành thục chạy đến chén canh. Nàng ngửi ngửi, liền nếm thử từng chút ít nguyên liệu một. Tuy có độc, nhưng thân thể của Tiểu Bạch là một cái vi diệu bách độc bách xâm. Nàng ghi nhớ từng chi tiết món canh, xong quay hướng Lục Bỉ kêu 2 tiếng 'chít chít'.
Vũ Kiều lúc đầu, thấy Tiểu Bạch khi không lại đi ăn chén canh có độc này. Xém xíu liều mạng ngăn Tiểu Bạch lại, nàng thật sự mới nhìn Tiểu Bạch liền thấy sợ, không dám đứng gần. Trố mắt ngây ra, nhìn Tiểu Bạch từng miếng một, chút ít ăn mà hoàn toàn không hề hấng gì, không có dấu hiệu trúng độc thì liền biết, Tiểu Bạch là loài vật thân thể hiếm có.
Thấy Vũ Kiều đắm đuối nhìn Tiểu Bạch ngây người, Lục Bỉ bèn nhỏ giọng cười một tiếng, sau đó liền nhắc nhở Vũ Kiều.
"Khụ... Vũ Kiều tỷ tỷ! tỷ đừng đứng ngây ra đó nửa, mau đi làm một chén canh Chi Tử mới a~"
"A!?... ta... ta liền đi làm!"
Vũ Kiều hoàn hồn lại, đáp ứng Lục Bỉ đi làm một chén canh khác. Có đều canh này có thể tới tối mới hoàn thành, không biết tiểu hài tử này là đang âm mưu chuyện gì?
Trong lúc đợi Vũ Kiều hoàn thành nhiệm vụ được giao, thì Lục Bỉ đi dạo gần hoa viên Cát gia, xem xét ngóc ngách phủ. Đang trên đường vui vẻ đùa giởn cùng Tiểu Bạch thì nàng nghe thấy tiếng hạ nhân đang nói gì đó.
"Này! trước khi Cát Đại công tử mất, ta từng được huynh đệ làm chung kể rằng: Trước đó 1 hôm, Cát Nhị được Cát Đại cho gọi vào thư phòng bàn chuyện... Hắn nói khi chờ trước thư phòng, thì nghe bên trong có tiếng cải vã to nhưng không biết là nói về cái gì, liền nghe thấy tiếng xột xoạt, còn có đồ rơi, đổ vỡ,... Hắn lo lắng, quýnh quá nên mới trước thư phòng hỏi 'đã xảy ra chuyện gì?' Một lúc lâu sau hắn không nghe thấy tiếng trả lời cùng âm thanh gì nửa, hắn định mở miệng hỏi tiếp thì 'Rầm!'. Cánh cửa thư phòng bị Cát Nhị tức giận đá bay, lúc bước ra mặt hắn như muốn gϊếŧ người, hắn liếc nhìn huynh đệ ta rồi đùng đùng rời đi. Huynh đệ ta sợ hãi đứng như trời trồng thì lúc đó Cát Đại nhã nhặn từ thư phòng bước ra, cười cười nói với hắn 'không có chuyện gì, trời cũng khuya rồi ngươi mau về nghỉ sớm, không cần hầu hạ ta!' Lần này hắn lại đứng hình, kinh ngạc nhìn Cát Đại từ trên xuống dưới, bên cánh tay áo hình như bị xé mất một mảnh vải, hắn không dám nghĩ bậy, cảm tạ rồi chạy vèo về phòng nghỉ kể sự tình với ta, hôm sau liền bị Cát Nhị cho cuốn gối khỏi Cát gia, may mắn Cát Đại cho hắn 1 số bạc không nhỏ để sinh sống, nhưng giờ ta không biết vị huynh đệ ấy là còn sống hay đã chết! Haizz..."
Hắn vừa kết thúc câu chuyện li kỳ, Lục Bỉ xém xíu nửa ngủ rục tại chỗ, thật là một câu chuyện thú vị a~ hắc hắc! Càng ngày càng vui rồi, trong phòng của Cát Nhị chắc sẽ có nhiều thứ thú vị đây, còn phải tới phòng của Cát Đại, thư phòng, tìm người, tìm vật,... Chắc phải nhờ đến Tịch Âm Dao phụ giúp một tay a. Nàng vừa đi về phòng vừa nghĩ, tới phòng, nàng liền mài một chút mực viết vài chữ trên mảnh giấy nhỏ, quay sang góc phòng bắt lấy một chú chim bồ câu trắng, giấy được nhét vào ống nhỏ bên chân bồ câu và thả bay đi.
Dùng xong cơm nước tối, cùng Cát Thuần và phu nhân hắn trò chuyện vài câu, 2 người này dường như rất thích nàng, không ngừng gắp đồ ăn cho nàng còn khen nàng không ngớt lời, gì mà tuổi trẻ tài cao, mỹ mạo hơn người, rất giống Cát Đại nhà ta. Nàng chỉ cười cười lấy lòng, cũng gắp đồ ăn cho hai người. Song trên bàn ăn cũng có 1 vài người không ưa thích nàng, ví dụ