Sau một hồi trò chuyện, không thấy Tiểu Bạch tới. Lục Bỉ lo lắng nói với Vũ Kiều cần đi tìm Tiểu Bạch. Vũ Kiều chợt nhớ khi đó Lục Bỉ thật có một tiểu hồ ly đáng yêu bên cạnh, nàng cũng liền gật đầu. Hôm nay tâm tình Vũ Kiều bỗng trở nên cực kỳ tốt, không cần phải đau đầu suy nghĩ biện pháp, giải quyết vấn đề tiết mục văn nghệ nữa là nàng đủ nhẹ nhàng thở ra rồi. Lúc này nàng cầm ly trà lên uống giải khát, cũng quên không chú ý Hàm Nghi còn ở đây. Bỗng Hàm Nghi lên tiếng phá vỡ màn ảnh che đi sự hiện diện của nàng:
"Tỷ tỷ! Lục Bỉ công tử và tỷ là quan hệ như thế nào? Sao lại thân thiết đến vậy... không lẻ tỷ định phản bội lại phu nhân sao!?"
Câu cuối Hàm Nghi bật thốt ra có hơi lớn tiếng. Làm trà vừa uống của Vũ Kiều liền trở ra, nàng bất động quay sang nhìn Hàm Nghi.
"Hồ ngôn loạn ngữ! Tỷ làm gì phản bội Ngọc Niên! Người khi nảy là bằng hữu khi xưa của tỷ, suy nghĩ lung tung! Muốn hại chết tỷ sao? Ngọc Niên mà nghe được tối nay lại ngủ ở ngoài..."
Nhắc đến lão bà, lại làm con tim mong manh nhỏ bé của Vũ Kiều nhịn không khỏi vụn vỡ, đã liên tục năm ngày rồi không được ngủ chung với nàng ấy a~ nàng thật khóc không ra nước mắt.
Hàm Nghi không khỏi thắc mắt, bằng hữu của tỷ tỷ người nào nàng không biết? người này nàng thật không nhận thức là ai, càng không quen biết người này.
"Vậy tỷ nói cho muội xem người khi nảy là ai? Muội cũng thật muốn biết vị công tử đó là thần thánh phương nào, muội chú ý ánh mắt của người này hoàn toàn không ham mê tủ sắc, vì cớ gì lại đến đây? thật không ngờ là tìm tỷ!"
Hàm Nghi học theo, rót một ly trà ra uống, ánh mắt trở nên biến nhát như một con hồ ly lười biến, nhẹ nhàng dựa vào cạnh bàn, nụ cười trở nên sắc xảo yêu nghiệt.
Vũ Kiều như nắm được trọng tâm, hướng Hàm Nghi cười gian xảo:
"Muội thật muốn biết người đó là ai? Sợ là nói ra sẽ dọa muội bất tỉnh!"
"Muội có sao? Muội không tin."
Hàm Nghi hùng hồ nói, nàng không tin người đó có cái gì mà dọa nàng đến bất tỉnh, tỷ tỷ toàn gạt nàng từ xưa đến nay, có cái khổ gì chưa ăn qua.
Vũ Kiều nàng biết Hàm Nghi chắc chắn không tin. Lục Bỉ là người muội ấy ngưỡng mộ, yêu thích từ 6 năm trước đến nay, mỗi lần có người nhắc chuyện của 6 năm trước, nàng ấy sẽ là người đầy tiên lên tiếng. Muội ấy còn khoe khoan khắp nơi, cái gì tỷ tỷ là bằng hữu của quý nhân, mà muội ấy lại là muội muội của nàng. Thật hết nói nổi người muội muội này. Vũ Kiều bước ra dòng hồi tưởng, nhìn Hàm Nghi đang lười biếng nhấp trà chờ đợi. Vũ Kiều nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Nếu tỷ nói Lục Bỉ là quý nhân năm xưa thì sao?"
Động tác của Hàm Nghi bất giác khựng lại. Sau lại cầm ly trà đưa lên môi, nhưng nó lại bán đứng cảm xúc của Hàm Nghi, tay nàng ấy run đến lợi hại, trà chưa đến môi đã ra ngoài không còn một giọt.
"Tỷ... tỷ lại thích gạt muội!"
Vũ Kiều cố gắng giải thích:
"Tỷ không gạt muội, Lục Bỉ là tiểu hài tử năm xưa. Nay Lục Bỉ đệ đã lớn nên muội không nhận ra! Muội có thể hỏi Lục Bỉ để xác định!"
Nói rồi, lại thấy sắc mặt Hàm Nghi trắng đến đáng sợ. Nàng ấy đặt ly trà xuống, thẩn thơ nhìn phía trước như có điều gì suy nghĩ. Lục Bỉ nói 6 năm trước từng đến một lần, Lục Bỉ nói, chuyện 6 năm trước đã rõ, Lục Bỉ đến tìm bằng hữu là tỷ tỷ. Nàng lại trước mặt, không ngừng khen ngợi, cảm thán một tiểu hài tử, mà nay tiểu hài tử ấy đã cao lớn, lại cạnh nàng. Không... Không thể nào, nàng phải bình tỉnh xác nhận, lỡ như tỷ tỷ gạt nàng nữa thì sao. Hàm Nghi đang trong một cuộc đấu tranh tư tưỡng tinh thần thì nàng nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu nhìn... Thì ra là Lục Bỉ dẫn Tiểu Bạch quay lại.
"Vũ Kiều tỷ tỷ! Đệ vừa nghe thấy ai có chuyện cần hỏi đệ?"
Lục Bỉ cong môi bước vào cùng với Tiểu Bạch. Vũ Kiều có hơi sợ Tiểu Bạch, nên bất giác nhích người lùi lại, không ngờ qua 6 năm nó lại lớn đến vậy. Tiểu Bạch vừa vào thấy người năm xưa cho nàng ăn canh ngon thì tự động đi lại gần Vũ Kiều...
Nàng không nên để lộ bản tính sợ Tiểu Bạch ra, có thể Lục Bỉ và Tiểu Bạch sẽ không vui. Nàng lưng một tràn mồ hôi, cứng ngắc ngồi im không dám cử động, ánh mắt vẫn luôn lén lút theo dõi Tiểu Bạch đang càng ngày càng gần nàng. Đột nhiên nàng rùng mình một cái, hai mắt mở to nhìn xuống Tiểu Bạch. Nó nhận ra nàng, còn dùng đầu cọ qua cọ lại ở tay nàng, muốn nàng vuốt ve nó. Không hiểu sao nàng lại muốn thử vuốt ve lông nó, oa lông Tiểu Bạch thật mượt~ thật dễ chịu~ thế là Vũ Kiều cùng Tiểu Bạch một bên chơi với nhau. Lục Bỉ ngồi lại bàn nhẹ nhàng rót trà, động tác tao nhã. Hàm Nghi bất động, không biết là có nên hỏi hay không. Hỏi hay không hỏi a?
"Lục Bỉ! Ngươi... ngươi năm xưa tên là gì?"
Nghe được Hàm Nghi gọi mình, Lục Bỉ dừng động tác nhìn sang. Có lẻ Vũ Kiều tỷ đã nói gì đó với tỷ tỷ yêu nghiệt rồi a~
Nàng nở nụ cười tươi với Hàm Nghi, một cú đánh!
"Năm xưa đến đây ta lấy tên Thanh Thiên."
Cú đánh thứ hai! 'knock out'.
Cuối cùng, có người bất tình vì tâm hồn bị dọa sợ. Lục Bỉ kinh ngạc nhìn Hàm Nghi bất tỉnh ở bàn, rồi quay qua nhìn Vũ Kiều đang chơi đùa với Tiểu Bạch, lại bị Vũ Kiều bơ đi còn cho lại một ánh mắt 'không liên quan đến tỷ'. Lục Bỉ tâm tình cạn lời, tới điểm vài nguyệt đạo cho tỷ tỷ yêu nghiệt tỉnh lại.
Tỉnh rồi Hàm Nghi uống một hơi trà, nhìn Lục Bỉ lại muốn xỉu tiếp, nhưng không muốn hình ảnh chân thật trước mắt biến mất.
"Thật sao? Chuyện này là thật?"
Hàm Nghi kích động hỏi.
"Là thật." Lục Bỉ nhàn nhạt trả lời rồi lại uống trà.
Hàm Nghi không biết phải nói gì nữa, không biết bây giờ phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình ra sao. Chợt bên ngoài rõ cửa:
"Lão bản! Mọi người đang hối thúc!"
"Được rồi, nói bọn họ sẽ ra ngay!"
Vũ Kiều biết là chuyện gì, liền ngừng đùa giỡn với Tiểu Bạch.
"Lục Bỉ đệ! Đến lúc rồi, Hàm Nghi sẽ dẫn đường cho đệ!"
Lục Bỉ nghe xong nhìn qua Hàm Nghi còn đang trên mây liền kéo về:
"Khụ! Hàm Nghi tỷ, mời dẫn đường!"
Cuối cùng tỷ tỷ yêu nghiệt cũng từ chỗ Hằng Nga tỷ tỷ trở về, Hàm Nghi ngơ ngác nhìn Vũ Kiều rồi lại nhìn Lục Bỉ. Liền đứng dậy chỉnh lại y phục, một phát 360 độ, khuôn mặt liền thay đổi biểu tình thành một con hồ ly câu dẫn người.
Hàm Nghi bước ra phía ngoài trước. Nàng liền giật nảy mình, muốn ngất thêm một lần nữa, sao phía dưới toàn nữ nhân vậy? Đẹp có xấu có, ở dưới chỉ còn mấy tên nam nhân chưa vợ thì ở lại, bao nhiêu đã về hết haizz... Mị hoặc lớn để làm gì chứ!
"Kính chào các chư vị, hôm nay Túy Lâu có đãi ngộ mới. May mắn mời được một vị 'quý nhân' đến đàn góp vui cho mọi người. Mời các vị cùng nhau thưởng thức!"
Nói rồi, nàng như bỏ chạy nhanh quay ra phía sau khán đài. Lục Bỉ cũng từ đó chậm rải bước ra phía trước, ở khán đài có sẵn một chiếc đàn. Vừa nhìn xuống phía dưới nàng xuýt sảy chân ngã, cảm nhận hệt Hàm Nghi, toàn nữ nhân! Đúng lúc bọn họ còn thẹn thùng nhìn nàng, có người nháy mắt đưa tình, tuy mặt Lục Bỉ lạnh ngắt nhưng trong lòng đã một trận nôn mửa.
Nàng bỏ qua bày lang sói phía dưới, tiếng tới chiếc đàn, ngồi xuống... nhắm mắt... hít một hơi thật sâu, tay nàng nhất cao chạm nhẹ dây đàn...
Tiếng đàn từng nhịp vang lên, từng tiếng này làm vùng hiên náo phía dưới phải tĩnh lặng, thời gian xung quanh ngừng lại, trôi ngược trở về quá khứ của ai đó... Một tiếng rồi một tiếng đàn nữa vang lên. Tiếng đàn vấn vương làm lòng người không khỏi buồn đau, lại không hiểu vì sao buồn đau. Tiếng đàn tiếp theo, tiếng