Trong hoàng cung Vương Thiên giờ khắc yên tĩnh lạ thường, quan lại từ cao đến thấp ngồi như pho tượng không dám nhúc nhích.
Vương Triệu Dĩnh đang ở thư phòng của hắn, hai tay chấp sau đứng uy nghiêm chỉ thấy tấm lưng:
Một tên áo đen đang quỳ dưới chân hắn bẩm báo:
"Hoàng thượng! Chúng thuộc hạ vô dụng đã để thích khách chạy thoát, xin hoàng thượng gián tội!"
Hôm nay có tên thích khách to gan lẻn vào gϊếŧ một vài người trong hoàng cung, còn là gϊếŧ chết hai vị sủng phi của hắn. Phái hơn một nghìn quân lính tới bao vây, thậm chí tổn thương hơn phân nửa quân lính. Đao chém thích khách, tên đó tránh thoát nhẹ nhàng như không, kiếm còn chưa rút vỏ đã diệt gần hết số binh lính tinh nhuệ của hắn.
Tên áo đen vừa được lui, một tên hạ nhân khác lại tới bẩm báo, nét mặt có vẻ vui mừng:
"Hoàng thượng, Công chúa đã về!"
Hắn sốt ruột mong Công chúa về đã lâu, nhưng Công chúa hành tung bí ẩn, không thường trong cung. Muốn nàng về thì sợ là chỉ có thể chờ, không ngờ hôm nay nàng về đúng dịp như vậy.
"Cho mời Công chúa vào đây!"
Trên mặt hắn mừng rỡ, nhưng tan đi cũng rất nhanh. Đúng là hắn muốn Công chúa có thể trở về đây, nhưng là quan hệ hai người không tốt như người ngoài tưởng tượng...
Một tiên nữ từ cửa bước vào, không nhanh không chậm đến giữa thư phòng to lớn. Mỗi bước đi của nàng nhẹ như gió, một thân lục y nhạt đung đưa theo chuyển động, thân hình thon thả lướt qua các kệ sách, khuôn mặt được che đậy bởi một miếng vải lụa đỏ mị hoặc. Nàng là Công chúa của Vương thiên, Vương Nhã An, năm nay vừa tròn 18 tuổi.
Ánh mắt màu lục lóe sáng không hề chuyển động nhìn thẳng vào con người giả tạo trước mặt đang đứng ngạo nghễ, nàng nở nụ cười nhạt sau chiếc vải lụa:
"Phụ hoàng."
Nàng chỉ lãnh đạm chào một lời, không hề có ý định khom người hành lễ.
"Đã chịu về rồi? Cái ngao du sơn thủy đó thật sự tốt hơn thân phận Công chúa tôn quý của ngươi sao?"
Hắn hoàn toàn bất mãn với nàng, một vị công chúa chỉ cần làm tròn bổn phận sống tốt trong cung, hắn cũng không cho nàng thiếu cái gì. Nào có vị Công chúa như nàng, quanh năm ở bên ngoài du sơn, không thiết ở trong cung lo chuyện nữ nhi thêu thùa may vá, cầm kỳ thi họa.
"Nữ nhi biết! Đây là ý của nữ nhi, xin người đừng can thiệp."
Nhã An hoàn toàn không để tâm gì người phụ hoàng trước mặt này, ngược lại hắn là đang sợ nàng. Vương Triệu Dĩnh cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua, hắn không hiểu vì sao một nữ tử yếu đuối như nàng lại có khí thế đến bức người. Giác quan thứ 6 cho hắn biết, để bảo toàn mạng sống thì nên nhịn lùi về sau một bước, chuyện nàng có trong cung hay không cũng không có hại gì cho hắn.
"Được rồi! Việc này trẫm không truy cứu nữa, nhưng khi trẫm triệu ngươi thì nên lập tức trở về cho trẫm!"
"Một lát nửa Thiên Hoàng Nam Liêu sẽ đến đây, ngươi nên chuẩn bị tốt trước đi. Đừng để trẫm phải mất mặt!"
Hắn nói rồi phất tay áo ý bảo nàng lui. Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, kẻ thù lớn nhất đối với hắn không ai khác chính là tên hài tử Tô Lục Bỉ này. Năm xưa do hắn quá khinh địch, đi sai một nước cờ mà để cho nàng có cơ hội trở thành kẻ uy hiếp lớn nhất đối với hắn.
Long Điện đã tụ hợp đầy đủ, bên trái Vương Triệu Dĩnh có thêm một cái ngai vàng khác vẫn đang trống. Bên phải là Công chúa Nhã An vừa đến, ngồi uy nghiêm không tìm thấy nửa lỗi khuyết điểm. Nàng thay một bộ y phục màu đỏ nhạt, chỉ thêu màu vàng hình hoa mẫu đơn, tóc được cột nhẹ sau đuôi, phần nhiều thả tùy ý, khăn lụa cùng màu che trên gương mặt thon gọn trắng nõn. Nhìn bề ngoài điều là khí thế quyền uy, xa đến không chạm được. Bọn quan thần phía dưới nghiêm túc cỡ nào cũng nhịn không được phải liếc nhìn vài cái liền bị hớp hồn, khụ! Trong đó có cả Tô tướng quân và Trương thừa tướng a. Tô Khải Hạo vẫn là tỉnh táo nhất, nhìn một lần rồi thôi, bởi vì lo lắng Lục Bỉ làm gì đến giờ vẫn chưa đến, hắn là tim phổi sắp nhảy ra ngoài rồi.
Đột nhiên phía ngoài cung, thái giám canh cửa hét to chói tai:
"Thiên Hoàng Nam Liêu giá đáo!!!"
Vừa nghe đến, tâm tình ai cũng không khỏi run lên một cái trừ vị Công chúa ra. Mọi người hít một ngụm khí lạnh, nhắm mắt tịnh tâm rồi lại mở mắt nhìn ra phía cửa điện. Một bóng người nhỏ từ từ đi đến phóng to dần, bước chân đạp gió chậm rải tiến vào cửa điện.
Xung quanh bắt đầu tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo 'quen thuộc' y như bản thân cùng gương mặt Lục Bỉ vậy. Lúc này, nàng đang mặc một bộ long bào màu đen, vạt áo thêu rồng bằng chỉ tơ vàng, nhìn vô cùng sống động. Bước đi như gió giữa Long điện, lướt qua từng người một kèm theo nhiệt lạnh. Tóc nàng để cột cao bằng lụa đỏ, thả ra tùy ý bay lượn theo chuyển động. Thân hình cao lớn, kiêu ngạo mà bước đi, khuôn mặt như điêu khắc chỉ có thể dùng bốn chữ 'tuấn tú vô song' để miêu tả. Ánh mắt màu tím bí ẩn liếc nhìn từng người rồi lại dừng trên thân một y phục đỏ nhạt thoát ra tiên khí cùng có yêu khí... Yêu nghiệt! Người đó không ai là vị Công chúa Vương Nhã An.
Nàng ấy đeo vải lụa che mặt đỏ, nhưng không hề mất đi vẻ đẹp thiên tiên vốn có của bản thân. Lục Bỉ nhẹ cong khóe môi, không hề làm lễ với Vương Triệu Dĩnh mà cứ thế một đường dùng khinh công ngồi trên long ỷ quý giá bên trái.
Các quan thần mắt thấy Lục Bỉ đã an tọa, liền khúm núm bước ra đồng loạt quỳ xuống hô to:
"Hoàng thượng van tuế, vạn vạn vạn tuế! Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế! Thiên Hoàng vạn tuế...!!!"
Vương Triệu Dĩnh mỉm cười hài lòng phất ống tay áo, giọng uy nghiêm: "Chúng ái khanh bình thân!"
Hai hàng quan văn quan võ sau khi được bình thân liền lui về chỗ cũ, ngồi nghiêm trang trước bàn tiệc.
Bửa tiệc nào cũng không phải vài ba câu liền dễ dàng được thưởng thức. Lục Bỉ nàng lười biến đến độ muốn ngủ, ngọc thủ để trên ngai chống bên mặt, nghiêng mình dựa về phía bên phải trộm liếc nhìn ai đó. Một màng tuyên ngôn dài dòng như 'Vạn Lý Trường Thành' của tên công công nhỏ tuổi nào đó còn lận cận, và vài lời phát biểu thâm thúy đã được chuẩn bị từ trước của Vương Triệu Dĩnh tra tấn lỗ tai mọi người gần hơn một tiếng đồng hồ. Mãi mới nghe âm thanh có chút khàn của hắn vô lực phát ra kèm theo một nụ cười tươi:
"Mời các ái khanh dùng tiệc!"
Lời vừa dứt, mọi người xôn xao vui vẻ cầm đũa gấp thức ăn khí thế. Một tốp nữ nhân trên mặt phấn son dày đặt từ đâu bước ra, người đàn, người thổi sáo hoà tấu, số còn lại liên hợp múa một màn vũ điệu êm ả giữa điện.
Lục Bỉ nàng ánh mắt dõi theo, múa cũng rất đẹp, một lát phải liền phải ban thưởng, những người này chắc chắn là bị tên Vương Triệu Dĩnh ép vào cung. Bửa tiệc chỉ là mới bắt đầu thôi, không vội. Nàng cầm một quả nho trước mắt, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ lấy bỏ vào miệng. Hảo ngon!
Nàng biết mọi hành động của nàng đang được Vương Triệu Dĩnh chú ý rất kỹ càng. Hắn thoi thóp, muốn đoán được điều gì đó từ hành động của nàng, nhưng Lục Bỉ là che dấu quá kỹ, quá thản nhiên tay chống một bên mặt, nghiêng người tựa trên long ỷ, lười biến như một con mèo, không xem ai ra gì! Hắn nghĩ nếu Lục Bỉ mà là nữ nhân, hắn liền phải tóm cho bằng được, làm sao đều thấy Lục Bỉ rất quyến rũ đây?
Nhã An một bên im lặng từ đầu tới cuối, đôi khi khóe môi cong lên rồi lại hạ xuống. Lục Bỉ sao? Nàng thật không nhận ra là nàng a, không ngờ nàng là người đó. 6 năm trước người này chỉ là một tiểu hài tử luôn bám theo nàng, không quên nịnh bợ lấy lòng nàng. Nhưng Lục Bỉ lại tuyết đối dù thế nào cũng không chịu gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ! Ta dù gì cũng lớn hơn ngươi phải không?
Lục Bỉ bên này đột nhiên 'nất cụt'!? Không có trà, nàng liền quơ lấy