Không thể lường trước sẽ có một ngày, ngày nàng cầm kim chỉ lên không phải dùng khâu vết thương hay việc gì khác, mà đụng chạm đến để may vá. Bầu trời đã chuyển tối, chỉ có chút ánh lửa.
Nàng đang sửa lại bạch y cho Bạch Tích, nhìn cũng đã đến lúc, quay bước vào trong hang động. Trong hang cũng nên có chút ánh sáng, nàng tạo 4 cây đuốt đặt quanh bốn gốc hang, rải ít hương dược vào chúng. Bạch Tích đang cùng Tiểu Lang trò chuyện gì đó có vẻ rất vui. Nàng dọn lại mọi thứ, sẵn tiện mang bạch y còn đang chưa hoàn thành vào, nàng dập tắt đóng lửa nhỏ bên ngoài. Khu rừng Thuyền Tinh khi về đêm là thời điểm nguy hiểm nhất. Có rất nhiều dã thú, chúng thường săn đêm. Nếu không cẩn thận đề phòng thì không biết mình sẽ như thế nào mà chết được, tốt nhất không nên thu hút sự chú ý của chúng.
Nàng ngồi nghiêm chỉnh xuống đóng cỏ khô chuyên tâm chỉnh sửa y phục. Đến khi hoàn toàn xong nàng mới bỏ xuống nhìn đến Bạch Tích và Tiểu Lang. Ánh mắt trở nên ôn nhu, giọng nói cũng dịu dàng hơn ngày thường: "Y phục ta đã sửa xong..."
Nàng liếc đến Tiểu Lang ý bảo cách nàng xa một chút. Hắc Từ đi đến bên Bạch Tích, đột nhiên giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Ta sẽ thay băng xem xét vết thương ngươi một chút, nên... Phiền ngươi đừng có giữ chặt vạt áo như vậy được không?"
Bạch Tích nhìn đến Hắc Từ tới gần, bỗng nhớ đến cái 'cưỡng' hôn trước đó, lại nghe nàng ấy nói muốn thay băng xem xét vết thương, nếu như vậy là phải giải khai y phục, nếu giải khai y phục thì sẽ bại lộ thân thể... Cái hôn, thân thể... Nàng chìm đắm trong suy nghĩ lại vô tình bấu víu vạt áo chính mình như sợ Hắc Từ sẽ làm điều xấu với nàng.
Hắc Từ nhìn một màng mà đầu đầy hắc tuyến, nhìn nàng rất giống một kẻ xấu xa, chuyên làm chuyện thương thiên hại lý lắm sao? Nàng tự soi gương nhìn chính mình đều không có bộ dạng đó nha, đừng hành động như vậy khi nàng đến gần có được hay không!
Bạch Tích biết mình có vẻ đụng đến lòng tự trọng của Hắc Từ liền thu liễm lại: "Ta... Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau giúp ta."
Bạch Tích cố giữ bình tĩnh nhất có thể nói. Hắc Từ diện vô biểu tình, liếc nàng một cái liền ngồi đến bên cạnh giúp Bạch Tích giải khai y phục.
Nàng lại đưa đến cho Bạch Tích một viên đơn dược: "Này là nhuyễn hoàn đơn giúp ngươi giảm bớt cơn đau, cầm máu, tiếp thêm sinh lực, đặc biệt giúp tim ngươi bơm máu nhiều hơn lúc bình thường trong khoảng thời gian ngắn."
Bạch Tích dùng lấy viên dược Hắc Từ đưa tới, nghe nàng nói đến công dụng của nó mà có chút bất ngờ. Tốt như vậy, đúng là thần y tài giỏi mới có thể chế tạo ra thứ như vậy, bề ngoài lẫn bên trong điều không thể chê vào đâu được, chỉ có tính tình hơi phúc hắc, nàng không thích điểm này cho lắm. Bạch Tích cảm thán trong lòng, nhưng là vẫn tâm tâm niệm niệm đề phòng người này.
Hắc Từ chậm rải từng động tác như trước trị thương cho Bạch Tích. Lần này sau khi nàng thay băng mới xong, đặc biệt xuất ra kim châm nhắm vào một số ngoại mạch chủ yếu của Bạch Tích châm cứu. Việc châm cứu này giúp thương thế hiện tại của Bạch Tích khép lại nhanh hơn, gần như là một nửa, nhưng việc này có phần làm tế bào trong cơ thể Bạch Tích bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh ra cảm giác đau đớn. Bạch Tích cố gắng chịu đựng, nàng cắn môi dưới không để phát ra âm thanh, trán chảy một tần mồ hôi dày. May là Bạch Tích đã uống nhuyễn hoàn đơn, nếu không sợ là nàng đau đến ngất xỉu.
Hắc Từ xem xét, nhanh rút ra tất cả kim châm. Nàng thở ra một cách nặng nề: "Haizz~ xong rồi, hiện ngươi chỉ cần một lần nghỉ ngơi. Sáng hôm sau có thể đi đứng lại được, nhưng không được cử động mạnh nếu ngươi không muốn lại nằm đây."
Nàng trong lòng cũng cắn răng đưa ra giải pháp này. Khi nàng nói đến việc bình phục, nàng phát hiện Bạch Tích rất mong chờ, lúc nàng nói đến hôm sau có thể đi lại được, nàng cảm thấy tâm tình Bạch Tích đồng loạt vui vẻ hẳng ra. Hắc Từ liền đánh liều rút ngắn thời gian bình phục của Bạch Tích bằng cách châm cứu, phải nhìn Bạch Tích chịu khổ một chút a. Nàng mặt lại trung y cho Bạch Tích, dùng khăn lau mồ hôi trên trán giúp nàng ôn nhu nói: "Ngươi làm rất tốt, cái này thưởng cho ngươi!"
Nàng trong tay đưa ra vài viên kẹo ngọt do tự nàng làm từ mật ong và chút ít vị bạc hà. Bạch Tích nhìn viên kẹo rồi nhìn đến nàng. Viên kẹo nhìn rất đẹp mắt, rất muốn thử vị của nó. Lòng Bạch Tích bỗng dâng đến một cỗ vui vẻ, cảm thấy rất hài lòng, chịu đau cũng rất đáng. Nhưng vẫn không quên đề phòng...
"Kia..."
Hắc Từ hiểu ý Bạch Tích muốn nói gì liền cắt ngang: "Ta đã ăn thử rồi, rất ngon. Tiểu Lang cũng đang ăn một viên kìa--"
Nàng nhìn sang hướng Tiểu Lang đang ngậm lấy kẹo trong miệng mà 'một' bên má to tròn nhô ra, rất đáng yêu. Bạch Tích cũng nhìn sang... Tiểu Lang bắt gặp ánh mắt hai người thì nói: "Bạch Tích, kẹo của Hắc Từ làm rất ngon a! Ngươi ăn thử đi! Xem, ta ăn 1 lần tận 2 viên!"
Đột nhiên bên má còn lại của Tiểu Lang cũng to tròn nhô ra. Hắc Từ cạn lời...
Bạch tích phì cười: "Haha, Tiểu Lang em thật là..."
Hắc Từ nghe thấy tiếng cười liền quay sang, Nụ cười của Bạch Tích quá đổi ngọt ngào, xinh đẹp tựa mây nước, đến gió lạnh xung quanh bỗng chốc cũng hóa ấm áp, nàng thất thần đắm chìm trong nụ cười mị hoặc kia. Sợ rằng một cái chớp mắt liền đánh mất nó, thứ bầu trời tựa như trước mắt này. Vẫn không thể tránh, là ấm áp như vậy.
[Là do ta không đề phòng xông vào nét cười của nàng. Tâm đã động, tạm nghe theo con tim chính mình...]
Nụ cười thật ngắn ngủi, nàng lưu luyến nó, lưu luyến tất cả thuộc về Bạch Tích. Nàng nhẹ giơ ngọc thủ đưa đến trước Bạch Tích, chậm rải mở ra lòng bàn tay tựa như quyết định trao đi con tim mình vậy, nàng ở nụ cười chân thật với ánh mắt thâm tình: "Ngươi nhận lấy, ăn thử. Ta còn rất nhiều."
Bạch Tích nhìn viên kẹo, nó được đặt trên chiếc lá xanh nhỏ không biết tên, nằm gọn trong lòng bàn tay Hắc Từ. Nàng mỉm cười nhận lấy từ từ bỏ vào miệng thưởng thức. Rất ngọt ngào nhưng không quá nồng đậm, thấm dần đầu lưỡi nàng cho ra một mùi hương the the thơm mát. Tuy rất lạ nhưng lại hòa nguyện cùng nhau tạo nên một mùi vị mới đặc biệt, ăn rất ngon. Mùi vị kia nàng cảm thấy rất quen thuộc, hình như đã từng ngửi qua nhiều lần. Nàng quay sang hỏi Hắc Từ: "Ân, rất ngon. Nhưng có chút mùi vị lạ, ta chưa từng nếm qua. Ngươi biết nó là gì không?"
Hắc Từ nhìn Bạch Tích ăn kẹo đến thỏa mãng cười nói: "Ý ngươi là vị bạc hà đi? "
Bạch Tích như tìm thấy được đại lục mới, ánh mắt có chút tỏa sáng:"Ta có cảm giác như đã được ngửi nhiều lần rồi vậy, nó giống như một loại độc dược làm người vừa tỉnh lại vừa mơ."
Hắc Từ nghe vậy trong lòng bỗng chốc vui vẻ, nàng nhướng mài với Bạch Tích nói: "Có phải là vừa cay the vừa thơm mát không? Nó được làm từ một loại cây, cây này vừa là giải dược vừa là độc dược. Nhưng ngươi yên tâm, nếu có trúng độc ta sẽ chữa trị cho ngươi Haha!--" Dù cho có là độc trong tâm đi nữa...
Bạch Tích nhíu mài nhìn Hắc Từ, như vậy cũng cho nàng dùng. Tiểu Lang đang ăn nghe đến có độc liền lập tức dừng lại, nhìn Hắc Từ với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ. Có độc cũng có thể dùng làm kẹo? Lại làm đến ngon như vậy. Mà thôi, Hắc Từ nói nếu có trúng độc nàng ấy sẽ giải giúp, cứ hảo hưởng thụ trước rồi tính sau! Tiểu Lang lại chìm đắm trong kẹo ngọt của mình.
Hắc Từ nhìn đến bên ngoài hang động, nàng nhẹ nhíu mài nói với Bạch Tích: "Khuya rồi, ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi. Ta sẽ ngủ ở kia!"
Nàng cởi bỏ áo ngoài đắp lên người Bạch Tích, đột nhiên Bạch Tích chặn lại hành động nàng, nói: "Ta hôm nay ban ngày đã ngủ quá nhiều rồi, bây giờ không thể chợp mắt."
Nàng ngưng động tác, nghĩ lại cũng đúng. Nhưng nếu cho nàng ấy uống trầm dược nữa thì lại không tốt cho cơ thể. Nàng đảo mắt một vòng, nhìn đến sáo trúc bên hông mình thì dừng lại.
"Ngươi cứ nằm đây nghỉ ngơi đi, một chút rồi sẽ buồn ngủ thôi. Ngoan, nhắm mắt lại~"
Bạch Tích nghe theo nhắm lại đôi mắt, nhưng nàng thật không thể ngủ tiếp được nữa. Sau một lúc, nàng bỗng nghe thấy một