Trong một khoảng khắc cực ngắn kia, Hắc Từ thấy được ánh mắt tiên nữ giận dữ. Ánh mắt có biết bao nhiêu là đáng sợ, nhưng đối với nàng lại là biết bao nhiêu vui mừng. Bạch Tích chính là đang che chở trước nàng.
Hắc Từ bị đánh đến khụy ngã về sau, chiếc mũ áo kéo xuống để lộ đôi tai của miêu tộc. Dung mạo bại lộ giữa không khí, một vật màu đỏ từ trên người nàng rơi xuống. Bạch Tích kịp đỡ nàng, rồi lại quay sang gốc cây bên cạnh phóng ra kim châm.
- "Ah! Thật nguy hiểm!"
Đột ngột từ gốc cây, một tên tiểu tử đang ẩn thân xuất hiện. Nhìn rõ hắn là một cái tiểu tử bằng tuổi Hắc Từ, trên đầu cũng có một đôi tai, sau mông là chiếc đuôi. Tổng thể ra là một bán yêu, nhưng của hắn là hổ tộc.
Bạch Tích ánh mắt không chút thiện ý quét tới:
- "Thân là hổ tộc canh giữ núi Liêm Phong lại chơi đùa quá phận như vậy?"
Hắn nhìn Bạch Tích có chút sợ sệt...
- "Đệ, đệ nào ngờ có một bán yêu đến nơi này? Lại còn yếu kém như vậy, chỉ vài chiêu cũng không đỡ được... "
- Bạch Tích: "Đệ còn dám nói? Nếu ta không xuất hiện kịp thời có phải đệ sẽ đem Hắc Từ bức chết hay không?"
Tên tiểu tử hình dáng một hổ nhỏ nhất thời cứng đờ không biết nói gì. Hắc Từ phía sau im lặng nhặt lên thứ vừa rơi từ trên người nàng xuống kia...
- Bạch Tích: "Muội không sao?"
Nghe Bạch Tích đột nhiên hỏi Hắc Từ giật mình, vội đứng thẳng dậy ánh mắt bình tĩnh cười ngượng đáp.
- Hắc Từ: "Muội không việc gì, là tỷ theo muội đến đây sao?"
Cảm thấy Hắc Từ có gì đó dấu diếm, nhưng Bạch Tích không quá để ý. Lại nghe Hắc Từ hỏi, nàng thấy mình là quá lo lắng cho người này rồi.
- Bạch Tích cười nhẹ nói: "Ta cần phải theo muội sao? Ta đến có việc cần làm."
- Hắc Từ: "Ra là vậy... Người này...?"
Ánh mắt cả hai hướng lên người tiểu tử cao ngạo bên cạnh. Bạch Tích bước tới, vẻ mặt lại là lạnh nhạt giới thiệu:
- "Đệ ấy là Tôn Thế Sanh, Bán yêu thuộc hổ tộc canh giữ núi Liêm Phong."
Nói rồi nàng lại hướng Hắc Từ giới thiệu với Tôn Thế Sanh:
- "Còn đây là Hắc Từ, muội muội của Lạc Phù sư tỷ."
Tên kia vừa nghe thấy liền kinh ngạc. Chỉ tay về phía Hắc Từ nghi hoặc:
- "Rõ ràng người này là một Bán yêu a!"
- Bạch Tích chậm rãi giải thích cho tên Tôn Thế Sanh: "Muội ấy là người bình thường, chẳng may trong lúc bào chế đơn dược gặp chút vấn đề trúng phải dị hình. Đệ mau dẫn đường đến Bán tộc, muội ấy cần hoá giải yêu phép."
Tôn Thế Sanh gật gật đầu như đã rõ, lại nhìn sang Hắc Từ. Hắn khó khăn mở miệng:
- "Ta là Tôn Thế Sanh, chuyện vừa nãy thật không đúng, ta có phần tạ lỗi. Ngươi hãy dùng đỡ cỏ hồi sinh này, nó có thể tạm thời áp chế dị hình biến mất."
Vừa nói hắn lấy từ trong người ra một lọ thủy tinh, trong lọ là một lá cỏ xanh tươi và ít nước. Nhìn kỹ hình như lá cỏ ấy còn phát ra cả ánh sáng màu lục...
- Hắc Từ không chút khách sáo nhận lấy: "Đa tạ."
Sau khi nàng dùng thảo dược, kỳ diệu dị hình hoàn toàn biến mất. Nàng lại là nàng Hắc Từ tư dung xinh đẹp, ánh mắt ẩn sâu nhiều điều bí ẩn. Làm tiểu yêu Tôn Thế Sanh bên cạnh không ngừng mồm mắt mở to kinh ngạc.
- Bạch Tích im lặng nãy giờ thì chợt lên tiếng: "Không nên chậm trễ thời gian, đệ mau dẫn đường. Ta cần đến gặp Ngũ Ngải Đồng một chuyến."
- "Tỷ muốn gặp Đồng tỷ tỷ ? Đệ cũng rất lâu chưa có gặp tỷ ấy, gặp được Bạch tỷ tỷ chắc Đồng tỷ tỷ sẽ vui lắm a."
Tôn Thế Sanh cao hứng vui vẻ dẫn đường trước. Hắc Từ phía sau không rõ hai người đang nói đến ai. Nhưng cũng gạt bỏ tò mò mà bước theo.
Đi một chút, Bạch Tích phía trước như đoán được lòng Hắc Từ mà nói:
- "Ngũ Ngải Đồng chính là ngũ sư muội, cũng chính là người của Bán tộc, thuộc khuyển tộc."
A, là đồ đệ cuối cùng của Xích Ma, nhưng như vậy lại là bán yêu? Không phải người của Yêu giới rất không có mấy thiện cảm cùng Bán yêu hay sao? Xích Ma lại ngoại lệ nhận người tên Ngũ Ngải Đồng làm ngũ đồ đệ...
- "Muội mạn phép, vậy sao vị tỷ tỷ ấy lại không có trong Xích Ma điện?"
- "Ý muội là Ngũ sư muội sao lại không ở cùng sư đồ bọn tỷ?"
- "Ân."
- "Ngũ Ngải Đồng là Ngũ sư muội được sư phụ tình cờ thu nhận, muội ấy ở Bán tộc học y thuật của Thiên Cố Chỉ, thần tộc nơi ấy, nên không nhiều người biết được Xích Ma yêu chủ còn có một ngũ đồ nhi."
Hắc Từ nét mặt càng ngày khó hiểu, là đồ đệ của Xích Ma, lại theo học y thuật của một vị khác? Nàng cảm thấy chuyện này bản thân không nên quá tò mò làm gì, tránh được thì cứ tránh, không may có lẽ sẽ mang rắc rối vào người.
Thấy hai người nói chuyện gì đó suy ngẫm, Tôn Thế Sanh nhiều chuyện chen tới:
- "Hai người nói chuyện gì a, cho ta biết được không?"
- Bạch Tích cho hắn một cái ánh mắt nhắc nhở: "Đệ làm tốt việc của mình là được."
Bị nói cho lạnh người, hắn sợ hãi tăng nhanh cước bộ.
- "Phía trước một chút là đến kết giới, đi qua đó là vào địa phận của Bán tộc. Đừng nên đi lung tung, tốt nhất ở gần ta!"
Hắn nói là để Hắc Từ nghe, Bạch Tích không để ý lạnh nhạt đi qua. Phía sau Hắc Từ còn chần chừ không biết có nên đáp lại hắn không, thì chợt thấy hành động kia của Bạch Tích. Lòng liền nặng nề, nàng hướng Tôn Thế Sanh cho một cái gật đầu nhẹ rồi đi gần chỗ hắn.
Đến một đoạn đường nhỏ, hai bên là những cái cây lớn, con đường phía trước nhỏ hẹp.
- "Đây là cửa kết giới, chỉ cần có thứ tác động Linh Yêu liền xuất hiện. Một là bắt người, hai là mở đường."
Tôn Thế Sanh vừa nói, tay chạm vào khoảng không. Ánh sáng xanh màu lục rung nhẹ, chuyển động như mặt hồ nước. Từ đó một ánh sáng xanh dài bay ra, dài gấp đôi, gấp ba lần nàng. Những ánh sáng xanh cứ bay lượn xung quanh cả ba, rất nhanh thì rời khỏi vị trí của Hắc Từ và mở ra một vệt sáng nhỏ trước mặt nàng. Vệt sáng ấy to ra và tạo thành một con đường duy nhất có thể xuyên qua kết giới.
Linh Yêu ở vị trí của tên Tôn Thế Sanh cũng nhanh chống mở một đường đi. Bạch Tích mang ra trong người thứ gì đó đưa cho Linh Yêu, sau khi Linh Yêu nhận lấy nó kiểm tra một chút rồi cũng mở đường cho Bạch Tích.
Cả ba thuận lợi vượt qua kết giới. Phía trước mặt vẫn là khung cảnh của một khu rừng.
Tiểu tử hổ tộc đi trước xem xét gì đó, rồi quay lại nói: "Hãy nhớ kỹ, nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, điều không được quay lại. Các loài yêu thú nơi này rất nhạy bén, chúng có thể tấn công bất cứ ai."
Cả hai im lặng nhìn nhau, Bạch Tích lại thản nhiên đi trước. Đi một lúc bắt gặp rất nhiều quái thú, yêu thú với cái dị hình khác nhau, nhưng chúng tuyệt nhiên không đánh động gì tới các nàng.
- Hắc Từ bước vài bước nhanh về phía trước, rồi đột nhiên dừng bước quay sang: "Ngươi đừng theo ta có được không?"
Tên Tôn Thế Sanh không hiểu suốt đường đi cứ lảng vảng quanh nàng. Hắn không phải dẫn đường sao? Bạch Tích thế kia lại đi trước bỏ mặc nàng.
Tôn Thế Sanh nghe nàng nói liền chột dạ: "Ta, ta không có đi theo ngươi nha! Ta là có lòng tốt sợ ngươi sẽ bị các tiểu quái nơi đây đả thương, ta dù gì cũng là người canh giữ nơi này, sao có thể mặc kệ chuyện gì."
Nghe trong lời nói có bao nhiêu sơ hở. Chỉ vừa gặp mặt có cần lo lắng cho nàng như vậy? Nàng cũng xin đa tạ ý tốt của hắn, nhờ hắn mà nàng không gần được Bạch Tích rồi này! Khoảng cách lại ngày một càng xa... Nàng mặc kệ tên Thế Sanh, cước bộ tăng nhanh mà đi qua hắn.
Ánh mặt trời cũng dần tắt, Tôn Thế Sanh hắn nói cần nghỉ chân một chút. Giờ là thời gian đi săn của bọn yêu thú, hắn cũng cần ăn uống, thật sự là sắp mệt chết hắn rồi.
Nơi dừng chân là một gốc cây, tùy ý chọn chỗ trống ngồi xuống nghỉ chân. Bạch Tích hình như có vẻ cũng đã tiêu hao nhiều rồi...
- Hắc Từ: "Ta đi xung quanh tìm cái gì có thể ăn được. Ngươi đi tìm củi đi, còn Bạch tỷ tỷ... "
- Nàng đảo mắt một cái, nói tiếp: "Ở lại đây là được rồi."
Thế Sanh bên cạnh nghe vậy hắn cũng không có phản đối đều gì. Nhưng thấy có chút gì đó không đúng, hắn đau đầu nghĩ mà không ra.
Phân công xong mỗi người một hướng. Đến khi Hắc Từ trên tay mang đầy thức ăn trái cây, củ quả, nấm, thực vật,... Thật sự là không có lấy một con vật, tức là không có thịt...
- Hắc Từ: "Ta gọi ngươi Thế Sanh được chứ?"
- Tên Thế Sanh cao hứng: "Hoàn toàn không vấn đề!"
- Hắc Từ: "Đây là thời gian đi săn của yêu thú, thật sự không có lấy một tiểu thỏ để ta bắt. Thế Sanh ngươi nghĩ mùi vị thịt yêu thú ra sao?"
Hắc Từ thản nhiên nói. Vừa nghe Thế Sanh liền kinh ngạc, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi hột. Mùi vị thịt yêu thú thì hắn không biết, nhưng nếu có độc, trước mắt độc nhất chính là lòng dạ nữ nhân a! Từ trước đến giờ hắn không hề biết thịt Yêu thú có ăn được hay không nha!
Bạch Tích bên cạnh yên tĩnh ngồi vận khí cũng dần mở mắt. Lời Hắc Từ tất nhiên nàng nghe thấy.
- Bạch Tích chậm rải mở miệng: "Yêu thú cũng chỉ ăn những con vật khác để phát triển, ngoài chúng có sức lực và yêu khí trong người khác loài vật bình thường một chút... thì cũng không quá miễn cưỡng."
Ý của Bạch Tích, nàng ấy nói là có thể ăn, nhưng cũng có thể không ăn được. Hắc Từ suy ngẫm một chút, liền đánh liều. Cái gì thử nghiệm thì nên nhỏ một chút. Nàng làm cây cung và vài mũi tên. Thời gian đi săn của yêu thú, trở thành thời gian đi săn yêu thú của Hắc Từ. Cách đây không biết bao lâu, nàng từng nghe một tên hải tặc nói qua một câu: "Trên thế giới này có hai loại người, một là kẻ đi săn, hai chính là kẻ bị săn."
Nhưng nàng ngoại lệ, nàng muốn săn kẻ đi săn. Nghĩ tới đột nhiên cảm thấy thật hưng phấn. Nàng đi ra phía xa khu rừng phát ra tiếng động, có thể là yêu thú đang bên đó. Đến nơi quả không sai, nàng núp xuống một bụi cây nhỏ gần đó.
Con quái thú hình dáng giống một con nai, nhưng có tận hai chiếc đuôi dài, ba chiếc sừng, ánh mắt loé sáng dị thường, ranh nanh lộ ra bên ngoài. Nó đang chuẩn bị tấn công con mồi...
Nhìn sang con mồi của nó, Hắc Từ lúc đầu là kinh ngạc. Hình như con vật ấy cũng là yêu thú? Nhưng thân có màu sắc sáng, thân người nhỏ bé, lớn khoảng bằng một tiểu thỏ. Hình dạng mập mạp, chiếc đuôi xù xù, giống một con Dứu yêu?(con sóc) Chờ đã, giống thỏ... không, là chồn, cũng có thể là chuột... Nhưng vẫn là giống Dứu yêu hơn.
Hắc Từ quyết định cho rằng đó là Dứu yêu. Nào có yêu thú đáng yêu đến vậy, không xong! Đâu phải lúc để nàng tự thuật chuyện không đâu.
Hắc Từ rút ra mũi tên, vương cung nhắm đến con Yêu thú lớn kia. Nó chạy thật nhanh, con Dứu yêu nhỏ bé kia cũng không thua kém mà chạy loạn, nó hoảng sợ chạy liên tục mà không nhìn cả đường. Bị yêu thú lớn đánh tới bị thương, nó lảo đảo vấp ngã.
Hắc Từ mắc thấy không hay, liền căng giây cung nhắm đến, truyền vào mũi tên một chút khí công.
"Vút!"
Mũi tên xé gió lao đi, nhanh như chớp xuyên qua cổ yêu thú lớn. Không dư thừa một động tác nào, yêu thú lớn tức khắc