"Rầm...Sẹt...ĐÙNG"
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......-tiếng hét thất thanh, mang đầy âm hưởng đau đớn, sợ hãi vang lên trong ngày mưa. Cái kí ức đau thương kia lại trở về. Thứ vẫn luôn ám ảnh nó suốt 11 năm nay. "Tách...tách..."...tiếng nước mắt nó rơi chạm vào chiếc vòng tay bằng đá tạo nên âm thanh đầy đau đớn.
Khóc...nó lại khóc cho quá khứ đau thương của mình. Suốt 11 năm qua...đây là lần thứ n nó khóc 1 mình trong đêm. Ngồi bó gối trên giường, ánh mắt nó dại đi mặc cho nước mắt vẫn cứ tuôn như suối. Cái ác mộng đau đớn đó cứ quấn lấy nó từng ngày. Như nhắc nhở cho mối thù của ba mẹ nó. Khẽ lấy tay gạt đi nước mắt,nó thở dài 1 cái rồi quay sang nhìn đồng hồ. Mới 4h30 thôi sao?... Trời vẫn đang mưa to nên người trong nhà không nghe được tiếng hét của nó nếu không thì chắc to chuyện.
Nó nhớ lại lần khóc trước. Nó cũng hét và người trong nhà cùng ba nuôi nó tức tốc chạy lên phòng.Ông đau đớn nhìn đứa con của mình thu người trong góc giường khóc. Ông nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, dỗ dành được 1 lúc thì nó ngủ thiếp đi. Nhớ tới đó, nó bất chợt nở nụ cười nhẹ, chỉ có ông và anh mới giúp nó bình tĩnh được. Chỉ bên họ, nó mới cảm nhận được mình còn sống, còn gia đình. Suốt 11 năm nay, ba và anh đã rất yêu thương nó nư con ruột, như em ruột, như 1 thành viên thật sự của gia đình.
Khẽ lau mồ hôi trên tráng, nó xỏ đôi dép hình con thỏ mà ba nó mua tặng trong dịp công tác trước đi vào wc làm vscn sớm. Trong wc, hình ảnh phản chiếu trong gương làm nó khẽ nhếch mép một cái. Tiều tụy vậy sao?... Mắt sưng húp lên vì khóc trong lúc mơ và khi tỉnh. Tóc tai rối bù lên như 1 con ngốc chính hãng. Tự cười vào mặt mình