Hôm nay là ngày nó xuất viện...trong khi đứng trước cổng bệnh viện chờ Kun lấy xe ra thì nó gặp Shin. Cái dáng người cao dong dỏng đứng bên kia đường...bên cạnh là chiếc moto đen bóng làm nó thấy thắc mắc. Là cố tình tới tìm nó sao?
- Là anh tới tìm tôi? - nó đã sang bên kia đường từ lúc nào. Shin nhìn nó...hình như thấy nó khỏe mạnh thì hắn lại yên tâm. Không biết là vì sao nhưng khi nghe đàn em dò thám về báo nó đang ở bệnh viện thì hắn lại lo cho nó. Thật ra cái hôm nó tới cứu chị em Nie thì Shin đã nhận ra nó là người của Wolf.
- Không! Lên xe đi! Tôi đưa em tới nơi này! - Shin đột nhiên ném cho nó cái mũ bảo hiểm rồi ra lệnh. Đắn đo 1 hồi nó cũng lên xe trước khi nhắn cho Kun bảo đừng lo. Kun sau khi nhận được tin nhắn thì vội dò GPS để xác định vị trí của nó rồi mới yên tâm về nhà.
- Sao...sao lại đưa tôi tới đây? - nó nói như sắp khóc. Khung cảnh trước mắt nó mãi không bao giờ quên dù chỉ là 1 nét. Shin đột nhiên ôm lấy nó...nó bất ngờ...giọt nước mắt chưa kịp tuôn ra đã thấm vào ngực Shin. Giống như Kun...Shin cảm nhận được vị của giọt nước mắt này.
- Đừng khóc...tôi hiểu những gì em đã phải chịu đựng. Tin tôi đi. - nó ngạc nhiên...không nói lên lời trước người con trai này. Một lần nữa nó đứng hình khi Shin đưa nó tới nơi khác....nghĩa trang.
- Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại biết về chuyện của tôi chứ? Hả? Anh nói đi. - nó kích động hét lên. Bất kể thứ gì hay ai liên quan tới chuyện gia đình nó thì nó đều không bỏ qua. Shin thở dài tháo mặt nạ ra...nó nín bặt...khuôn mặt này...đôi mắt này...không..không thể nào.
- Anh....anh là...là ai? - nó run run chỉ tay vào người con trai trước mặt.
--------------------------------
Nó về nhà với tâm trạng khá thoải mái khiến Kun thắc mắc. Hỏi thì chỉ nhận được ánh mắt dịu dàng kì lạ từ nó. Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Anh có thấy Ice lạ lắm không? - Nie quay qua hỏi Kun. Chính bản thân anh cũng không hiểu được nó đang nghĩ gì và gặp chuyện gì.
- Ừm. - Kun thờ ờ. Thật sự anh ngày càng lo cho nó nhiều hơn. Vừa lên tới phòng nó liền lôi laptop ra bắt đầu cuộc gọi video tới trụ sở của ba - Phương Thế Hải.
"- Người con gửi đến thế nào rồi ba?
- Tập luyện rất tốt. Khả năng chiến đấu rất cao. Số người có đầu óc nhanh nhẹn cũng khá nhiều. Xem ra con rất biết cách chọn người đấy. - ông Hải nói...ông khá hài lòng với cô con gái này.
- Ngày mai con sẽ tới đó. Đích thân con sẽ kiểm tra họ. Cảm ơn ba. - nó nói.
- Được. Ta sẽ