Vì nó cứ lượn lờ khắp nơi với tốc độ chậm nên về tới nhà cũng đã 12h kém. Cả nhà im ắng không chút tiếng động cho tới khi tiếng môtô dừng trước cổng.
- Cô cậu đã về. - 1 người có vẻ đã trạc 50t ra mở cổng cho 2 người. Anh nó nhíu mày.
- Lần sau bác cứ ngủ trước đi, không cần chờ tụi con đâu.
- Không được...trách nhiệm của tôi mà...- bà chưa nói xong thì đã có giọng nói khác chen vào.
- Bác không cần đợi đâu...tụi con đi chơi thì không biết nào về mà đợi được đâu. Lần sau bác cứ ngủ trước đi. - là nó. Nhìn bác ấy nó lại nhớ tới bác Hoa-quản gia ở bên Mỹ của nó. Từ bé đã chăm cho nó từng li từng tí. Nó coi bà như người mẹ khác của mình.
- Vâng. - bác Hiền-quản gia của nhà anh nó đành chấp nhận. Một phần vì là lệnh, một phần là vì giọng nói mang theo chút ấm áp của nó, làm bác không từ chối được.
Rồi tất cả lại trở về với quĩ đạo. Mọi người đều say giấc trừ 1 người. Lí do qua Nhật học...chắc chắn ba phải có lí do. (T/g: đố mọi người là ai thức đấy nhé! ). Tận 1h người đó mới chịu dẹp mớ suy nghĩ đó mà leo lên giường ngủ.
*******
- Woa...thơm quá...bác Hiền ơi! - mới tỉnh giấc thì Nie đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.
- Trông em già lắm sao? - nó không quay lại mà vẫn chuyên tâm làm bữa sáng. Nie giật mình với âm vực lạnh lùng đó.
- Ơ...hì hì...chị tưởng là bác Hiền đang nấu. Em dậy sớm vậy? - ngượng ngùng cô gãi gãi đầu trông đến ngố...nhưng tiếc là nó không nhìn