Những ngày sau đó, tin nàng mang thai đã lan truyền khắp hoàng cung. An Quý phi nghe tin này tức đến nỗi đập phá đồ đạc, hắn nghe tin ả ta đập đồ mà vội vàng chạy đến. Ả ta thấy hắn đến mà sà vào lòng mà nũng nịu:- Hoàng thượng à, thần thiếp không chịu hoàng hậu mang thai với hoàng thượng đâu chỉ có thiếp mới được thôi.Hắn nghe vậy liền vỗ về nàng:- Dù gì thì cũng đã mang thai rồi, nàng cố chịu đi nhá.Ả không chịu mà dùng dằng nói:- Ứ ừ thiếp không chịu đâu, hoàng hậu mang thai rồi hoàng thượng không yêu thiếp nữa phải không?Hắn vội vã nói:- Nàng bớt giận, giận không tốt cho sức khỏe đâu. Dù hoàng hậu có mang thai đi chăng nữa thì ta vẫn yêu nàng nhất. Nào nghe lời ta đừng giận ta nữa nhé. Nói rồi hắn ôm ả vào lòng còn ả thì được thỏa mãn. Hắn bỏ công việc để ở bên ả.Còn nàng từ khi có đứa bé tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Tuy nhiên những cơn ốm nghén có phần làm nàng mệt mỏi một chút, hằng ngày Thẩm Thanh nấu thuốc và mấy món đồ ăn tốt cho những người mang thai mà nàng ăn muốn phát ngán nhưng vì đứa nhỏ trong bụng cô mà chịu đựng. Bây giờ là đến giờ uống thuốc, nàng trùm chăn lại giả vờ ngủ. Thẩm Thanh bưng bát thuốc tiến vào và nói:- Chủ nhân đã đến giờ uống thuốc rồi!Nàng im lặng không đáp, khi không thấy nàng phản ứng lại Thẩm Thanh dùng sức lật chăn ra và bộ dạng bây giờ của nàng bây giờ rất buồn cười, người thì co rúm lại đầu tóc thì bù xù khuôn mặt thì mếu máo. Thẩm Thanh cố gắng nhịn cười và nói:- Chủ nhân à, giả ngủ cũng chả có tác dụng gì đâu ạ, làm vậy chỉ vô dụng thôi. Chủ nhân uống thuốc điNàng mếu máo:- Thuốc đắng lắm không uống đâu.- Thuốc đắng giã tật. Đây thuốc đây, chủ nhân mau uống đi, bữa nay thuốc không đắng đâu chủ nhân uống đi. Uống thuốc vào mới tốt cho em bé chứ.Nghe Thẩm Thanh nói vậy nàng mới dám uống nhưng mới uống một ngụm thôi thì dần mếu máo:- Thẩm Thanh ngươi dám lừa ta sao. Ngươi bảo thuốc không có đắng sao ta