Tuyết Vũ trong bộ váy cưới lộng lẫy, kiêu sa cực kỳ đắt tiền, xinh đẹp bước vào lễ đường.
Hôm nay, là ngày cưới của cô!
Chú rể của cô, không phải người tầm thường. Hắn là con trai cả của Lục gia, CEO tập đoàn Hải Vận. Một trong ba tập đoàn giàu nhất quốc gia. Lục Thần Hạo. Một người đàn ông sở hữu vẻ bề ngoài đẹp chuẩn từng milimet, thông minh, tài giỏi. Là mơ ước của những cô gái ở đô thành. Người đàn ông mà cho tới hôm nay, cô gặp được hai lần! Dưới sự dẫn dắt của ba mình, tỷ phú Trần Trọng Cường. Cô duyên dáng, e lệ bước từng bước trên lễ đường. Nơi cuối con đường kia, có một người đang mỉm cười nhu hoà chờ cô.
"Cô dâu xinh đẹp quá!"
"Lúc trước tôi còn nghĩ lời đồn chỉ là phóng đại, giờ thì tôi tin rồi, Trần tiểu thư quả nhiên là xinh đẹp như hoa mẫu đơn, xinh đẹp diễm lệ, gọi là quốc sắc thiên hương không quá chút nào."
"Đó là đương nhiên, người như thế mới xứng đôi với cậu cả Lục gia chứ. Trai tài gái sắc, quả nhiên rất hợp đôi." Mỗi bước đi của cô đều nhận được lời khen ngợi, chúc tụng của mọi người xung quanh. Bản giao hưởng cho hôn lễ vang lên khiến người ta nghe rạo rực cả tâm can.
"Thần Hạo. Ba giao con bé lại cho con. Từ nay về sau, phải nhờ con chăm sóc cho Tuyết Vũ rồi." Trần Trọng Cường quyến luyến trao tay con gái bảo bối cho người đàn ông mặc comple đen, nhan sắc có thể xứng tầm soái ca, khí chất vương giả đứng gần bục làm lễ. Không yên tâm dặn dò.
"Vâng. Ba yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Vũ." Lục Thần Hạo nhẹ nhàng đón lấy bàn tay mảnh mai trắng như sữa non của cô. Cử chỉ không khác gì đang nâng niu trân bảo.
Tuyết Vũ đối lại bằng vẻ mặt thẹn thùng, e lệ. Trần Trọng Cường thấy vậy, tỏ ra an lòng. Đã xong nhiệm vụ, ông lui xuống chỗ ngồi của mình.
Giờ làm lễ bắt đầu.
Hai người đứng đối diện trên lễ đường, xung quanh toả ra thứ ánh hào quang chói sáng mà chẳng người nào có được, nghe cha sứ đọc diễn văn.
"Trần Tuyết Vũ... Con có nguyện ý lấy Lục Thần Hạo làm chồng không?" Cha sứ hỏi theo thủ tục.
"Con nguyện ý!"
"Lục Thần Hạo ... con có nguyện ý lấy Trần Tuyết Vũ làm vợ không?"
"Con nguyện ý!"
"Ta tuyên bố. Từ hôm nay, hai con chính thức trở thành vợ chồng. Hai con hãy trao nhẫn cưới cho nhau đi." Hai chiếc nhẫn lần lượt được lồng vào ngón áp úp của mỗi người.
Dưới lễ đường, mọi người đồng loạt dứng lên vỗ tay chúc mừng.
"Hôn đi!"
"Hôn nhau đi!"
Chẳng biết là ai khởi xướng trước, cuối cùng tất cả mọi người đều vỗ tay thúc giục. Có vẻ như nếu không hôn, bọn họ sẽ không bỏ qua.
Dưới tình huống này, Tuyết Vũ xấu hổ, đỏ cả mặt.
Lục Thần Kiệt lại không có nửa điểm ngại ngùng. Hắn tiến tới đỡ lấy gáy cô, không ngại ngần gì đặt xuống một nụ hôn dịu dàng.
Cả lễ đường như vỡ tung, ai cũng vỗ tay hò hét.
Mặt Tuyết Vũ giờ có thể sánh ngang quả cà chua rồi. Vừa e lệ, kiều diễm. Lại vừa mê người.
Nhìn thấy cả hai đều hoà hợp, cha mẹ hai bên ai cũng gật gù hài lòng. Đã bảo chúng nó sẽ thích nhau mà! Sau nghi thức làm lễ, bữa tiệc sang trọng, hoành tráng nhất nước bắt đầu.
Lục Thần Hạo dắt Tuyết Vũ đi mời rượu từng bàn, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Tuyết Vũ bị ép uống rượu không ít, tửu lượng của cô không tốt lắm, uống không được nhiều, chỉ hai ly đã bắt đầu choán váng. Lục Thần Hạo thấy vậy, không đành lòng, chu đáo dành uống hết, cử chỉ của anh đối với cô từ đầu tới cuối đều rất nhu hoà, ân cần, không có điểm nào chê được.
Ai cũng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, nói số Tuyết Vũ thật có phúc khi lấy được một người chồng hoàn hảo như vậy, không chỉ đẹp trai, giàu có mà còn chu đáo yêu thương vợ.
Đời người con gái, cũng chỉ mong gặp được một người như vậy mà thôi.
Đâu ai biết, Lục Thần Hạo là đang diễn kịch.
Đương nhiên, cả cô dâu Trần Tuyết Vũ, cũng đang diễn kịch.
Tuyết Vũ không cần những lời chúc phúc ấy, vì nó sẽ không viên mãn.
Đơn giản,